Mấy ngày nay ở biệt thự, dưới sự quản lý chặt chẽ của anh, tôi không thể chạm vào bất cứ đồ uống lạnh nào cả, cho nên thèm muốn chết.
“Ô đây bật điều hòa rồi, anh lấy nước ép trái cây cho em, uống xong sẽ ổn thôi!” Nói xong, anh ra hiệu cho người phục vụ chỉnh lại điều hòa.
Tôi chống cằm, trừng mắt với
anh, tức giận nói: “Em không ăn, về
trước đây!”
Nhưng rồi lại bị anh đè lại, ngồi xuống ghế: “Ăn cơm xong, Trần Văn Nghĩa sẽ đưa em về.”
Tôi không nói lời nào, uể oải tựa lên bàn, tủi thân nhìn Phó Thắng Nam như một đứa con nít: “Phó Thắng Nam, có phải em rất giống thú cưng của anh không?”
Anh nhướng mày, cầm nước trái cây mà phục vụ mang đến đề xuống trước mặt tôi, gương mặt ần chứa ý cười: “Ai mà chịu nuôi thú cưng không nghe lời như vậy?”
Tôi không nói gì, nhìn dòng
người thưa thớt ngoài cửa sổ, trong lòng đột nhiên cảm thấy, thực ra sau này cứ như vậy cũng tốt.
Một ngày ba bữa, có anh, có con, ngày cứ trôi như vậy, thỉnh thoảng họ cũng sẽ cãi nhau, thỉnh thoảng sẽ vui cười đùa giốn, không có gì là không tốt cả.
Tốt đến mức có thể bỏ qua mọi điều!
Ăn xong bữa cơm, tôi có cảm giác mình sắp thành heo đến nơi rồi, Phó Thắng Nam cần thận dỗ dành tôi ăn không ít, nếu không phải điện thoại của anh đột ngột
reo, tôi chỉ sợ mình sẽ ăn đến nôn ra luôn mất.
Hẳn là chuyện công ty, sau khi cúp điện thoại, anh nhìn về phía tôi, hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794718/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.