Rõ ràng Phó Thắng Nam đã nói rằng anh rất ít khi liên lạc với Lâm Hạnh Nguyên, nhưng tôi chỉ cần nghe một tiếng gió, tôi cũng cảm thấy không chịu nổi, ngực có cảm giác như có ngàn con kiến đang bò vậy, bị cắt xé vô cùng khó chịu.
“Là bời vì Phó Thắng Nam sao?” Vũ Linh thờ dài lên tiếng: “Xuân Hinh, khi có thai phụ nữ sao
dễ rơi vào trạng thái dễ kích động,
có lẽ do cậu suy nghĩ nhiều thôi.”
Ngừng một chút, Vũ Linh lại nói tiếp: “Nếu không thì tớ liên lạc với John một chút, để anh ấy về nước kiểm tra cho cậu nhé, có lẽ anh ấy sẽ có thể giúp được cậu.”
Tôi ừ một tiếng, thấy cửa phòng ngủ bị mờở ra, là Phó Thắng Nam.
Cô nói vào điện thoại: “Cậu ở đó phải chăm sóc tốt cho bản thân mình nhé.”
“Được.” Cô ấy trả lời, sau đó nói tiếp: “Chuyện tớ ở bên này, cậu đừng nói với Trịnh Tuấn Anh nhé.”
Phó Thắng Nam đi tới bên người tôi, trong tay anh đang cầm một đĩa mơ.
Tôi trả lời một tiếng sau đó cúp điện thoại.
Thấy tôi cúp điện thoại, anh ngồi xuống bên cạnh tôi, cầm một quả mưa đưa đến miệng tôi, âm thanh nhàn nhạt: “Ăn thử một chút xem.
Tôi lắc đầu, thật sự không nói muốn ăn.
Thấy tôi có vẻ không thích,
anh cũng không nói nhiều, yên lặng ngồi bên cạnh tôi, ngồi được
một lúc, anh bắt đầu cảm lấy những tập tài liệu trong thư phòng tới, bắt đầu xem.
Tôi không có chuyện gì, nhanh chóng đi tìm một quyền sách, ngồi bên cạnh anh đọc.
Vũ Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794712/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.