Tôi khẽ nhíu mày, liếc một lượt xung quanh phòng nói: “Cô Lâm thích thật nhiều thứ nhưng mà cô cứ thích thì nghĩa là của cô sao? Giáo dục phổ cập trong chín năm của cô rất đặc biệt đấy.”
Tôi nhìn thấy trong sảnh lớn đặt mấy cái bình hoa có vẻ ngoài không tệ lắm, hình như lần đó Lâm Hạnh Nguyên đã bảo Thắng Nam mua.
Tôi đi tới, ngắm nhìn bình hoa nói: “Đây chắc là đồ yêu thích của cô Lâm?”
Vừa nói xong, tôi không chút do dự cầm lấy bình hoa kia, sau đó tiếng sứ vỡ phát ra ra vui tai.
“Thẩm Xuân Hinh, cô dám, tôi sẽ không đề yên cho cô đâu.” Hai mắt của Lâm Hạnh Nguyên đỏ lên, giương nanh múa vuốt đánh về phía của tôi.
Quen biết nhau đã hai năm, tôi gần như đã thuộc lòng hết những mánh khóe của cô ta.
Bình tĩnh né người sang một bên, cô ta quá mức tức giận nên không kịp dừng bước lại, trực tiếp đánh vào giá đựng đồ.
Thành ra khiến cho mấy đồ vật đáng giá trên đó bị vỡ nát.
Tôi có chút đau lòng nói: “Cô Lâm, cô đã làm vỡ đồ của tôi rồi. Cô nên bình tĩnh lại mà tính tiền bồi thường cho tôi nào.”
Lâm Hạnh Nguyên tức giận đến mức cả người đều run rầy, hận không thể xé xác tôi ra nói: “Thâm Xuân Hinh, cô đừng có mà khinh người quá đáng như vậy.”
Bên ngoài căn biệt thự có tiếng còi xe cảnh sát, không lâu sau thì có người đang nhấn chuông cửa.
Mờ cửa ra, có ba người cảnh sát trẻ tuổi, nhìn tôi rồi nói: “Chúng tôi nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794686/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.