Trông thấy cậu ta đang di phía trước cách tôi không xa, trong tay còn đang cầm điện thoại, tôi vừa ngước lên nhìn cậu ta thì liền bị cậu ta cười trêu rồi chụp lại vài bức ảnh, nói:
“Quá là đáng tiếc khi chị không đi làm diễn viên đấy. Khuôn mặt ngôi sao nhất trong số các ngôi sao, lại còn ăn ảnh nữa…”
Biết được cậu ta chụp lén mình, tôi cũng lười nói thêm gì.
Nhìn đám hoa tường vi mọc hai bên tường, tôi hỏi:
“Những bông hoa này một năm bốn mùa mùa nào cũng nở à?”
Cậu ta gật đầu:
“Ừ. Loại tường vi này không nờ theo mùa vụ, mà thành phố Giang Ninh lại ở phía Nam nữa, nhiệt độ và khí hậu đều thích hợp cho sự sinh trưởng của cây, vậy nên những bông hoa này toàn là nở quanh năm suốt tháng thôi.”
Khá là đẹp đấy!
Đi dạo trong ánh hoàng hôn đã ngả về phía Tây, vừa nhàn nhã thoải mái, lại vừa thanh thản dễ chịu:
“Tại sao cứ nhất định phải là Phó Thắng Nam mới được?” Anh cất điện thoại vào trong túi, liếc mắt nhìn tôi, có chút cực kì nghiêm túc mà mở lời.
Tôi chợt ngớ người ra, hờ hững mở miệng nói:
“Làm gì có chuyện không phải anh ta không được cơ chứ.”
Chỉ là, vào khoảnh khắc biết rung động đầu đời của thời niên thiếu, tôi đã gặp được anh, và trong
những kí ức về sau, tôi liền cảm thấy không phải anh ấy thì không được.
Cậu ta dừng hẳn lại, đứng chắn trước mặt tôi, sắc mặt nghiêm túc nói:
“Sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ rời xa anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794685/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.