Thẩm Tinh Không thấy ngữ khí anh như vậy – làm lành và yêu thương, cô cố nhịn cười vì đắc ý, cô đánh vào tay anh tới nỗi tay mình cũng tê cả đi, cô cắn môi nhìn Thẩm Chi Diệu: “Tết, chúng ta về nhà thăm ông nội đi? Em không biết bản thân mình sẽ để lộ ra điều gì không, nếu bị cô Thẩm Chi Mi biết thì cô ấy sẽ lập tức đem chuyện này tuyên bố với toàn thế giới….”
Thẩm Chi Diệu khẽ cười, anh vuốt mái tóc cô: “Chị ta dám, công ty chồng chị ta bây giờ hoàn toàn đã trở thành kí sinh trùng của Tín Dương, chị ta mà không muốn phá sản thì cứ lắm mồm đi.”
Thẩm Tinh Không cảm giác ánh mắt anh rất tàn ác, cô nghiêng người về phía sau, có vẻ sợ hãi: “Anh là một con hồ ly già láu cá.”
Thẩm Chi Diệu vỗ vào người cô, có chút không vui vẻ cảnh cáo: “Đừng có nói chữ già!”
Thẩm Tinh Không cười cười cuộn người trên giường, hóa ra anh rất để ý tới điều này.
Hai người đang đùa nhau thì điện thoại đổ chuông, Thẩm Chi Diệu xuống giường bắt máy, Thẩm Tinh Không vội vàng dùng chăn che mắt lại.
Anh cởi trần chỉ mặc một chiếc quần ngủ, cơ bắp trên ngực và cánh tay hiện lên cuồn cuộn săn chắc…. rất mê hoặc người khác…
Cô nhìn mà đỏ mặt lên, thấy anh kéo chiếc ghế ra ngồi xuống, hai chân vắt lên nhau nghe điện thoại, cái nét biểu cảm đó rõ ràng là sự đắc ý và ngạo mạn khi còn mồi đã sa lưới.
Anh cầm chiếc điện thoại trên tay, miệng cười cứng nhắc: “Vậy à? Xe thì không quan trọng, Lam tiên sinh có sao không?”
Nghe đối phương nói xong, nét mặt anh vẫn đắc chí như vậy: “Ở bên này tôi cũng quen biết một có người, người trong giới cũng có, để tôi tìm bọn họ, nhờ bọ họ ra tay, tránh gây rắc rối dễ khiến bọn chúng lật mặt dễ như trở bàn tay.”
Thẩm Tinh Không nghe mà ù ù cạc cạc không hiểu gì, dường như người đàn ông tối qua lái xe của anh đi đã gặp phải chuyện gì? Người đàn ông đó đã làm gì? Chiếc xe đó rất đắt mà!
Trên môi Thẩm Chi Diệu vẫn giữ nụ cười lạnh lùng, anh lại lên tiếng: “Không phiền phức gì cả, sao lại có thể phiền phức gì chứ? Lam tiên sinh và tôi cũng là bạn, tôi không thể trừng mắt nhìn anh phải sợ hãi, một chiếc xe đáng bao tiền, một người bạn chứ có phải đồ vật đâu, không thể đem ra so sánh được, xe thì tôi có, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Lưu Tử Vượng. Lam tiên sinh biết người này chứ? Một nửa địa bàn ở thành phố B này là của anh ta, yên tâm, tuyệt đối là chỗ tin tưởng, bắt được những ke làm loạn đó rồi sẽ giao hết cho Lam tiên sinh xử lý.”
Thẩm Tinh Không nhìn anh giơ tay về phía mình vẫy vẫy, cô chỉ có thể quấn chăn vào người tiến về phía anh, ngồi lên đùi anh, Thẩm Chi Diệu mở loa ngoài ra, giọng nói của người đàn ông tối qua được phát ta, người đó dường như đang nói với giọng khẩn cầu: “Thôi thôi không cần đâu người anh em, tôi biết chúng ta làm kinh doanh, lợi ích luôn phải tranh giành, đắc tội với người khác cũng là bình thường, mỗi năm tôi gặp những chuyện thế này vô số lần, chỉ là lần này xin lỗi anh nhé, việc của tôi mà hại xe anh bị hỏng, thế này đi….”
Anh ta nghiến răng: “Thực sự cảm ơn tấm lòng của Thẩm tiên sinh, tôi sẽ nhượng lại cho anh hai cửa hàng theo giá mà anh đã nói được không? Sự việc này sẽ không phiền Thẩm tiên sinh lo lắng nữa, bây giờ vợ tôi đang mang thai, tôi không dám nói cho cô ấy biết, sự việc rùm beng lên, anh cũng biết phụ nữ mang thai sẽ ảnh hưởng thế nào đấy…”
Thẩm Chi Diệu khẽ ồ một tiếng, ôm lấy Thẩm Tinh Không, bàn tay anh không ngoan ngoãn mà luồn vào bên trong chăn, anh nhướn mày nói: “Tôi không chịu được việc bạn bè mình bị ức hiếp, yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết kín đáo, sẽ không kinh động tới chị dâu đâu, xe tôi có định vị, để tôi cho người đi giải quyết, Lam tiên sinh cứ yên tâm, tôi phải xả cục tức này ra mới được, xe là của Thẩm Chi Diệu tôi, bọn họ cũng dám động vào, đúng là không biết trời cao đất dày là gì.”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia đều khóc cả đi, khẩn cầu: “Người anh em…thôi để tôi nói thẳng nhé….tôi, tôi tói quan không tới bệnh viện với vợ, mà tôi đi tìm một người bạn khá thân, cô ấy mang thai tính cách nóng nảy thất thường, tôi sợ cô ấy sẽ suy nghĩ lung tung….năm cửa hàng, năm cửa hàng anh thấy thế nào?”
Thẩm Tinh Không vẫn đang trêu chọc Thẩm Tinh Không, cô đẩy anh ra, anh khẽ cười: “Lam tiên sinh coi tôi là hạng người gì đấy? Mắt của tôi không có dính cát đâu, bây giờ sự việc này cũng làm tôi mất mặt lắm chứ, anh đã xem tin tức chưa? Cái chiếc xe tan nát đó của tôi đã được lên trang nhất rồi đấy. Ai không biết khi tôi tới đây thì đường đường hoàng hoàng thế nào, bây giờ xe bị thành ra như thế, anh bảo tôi mặt mũi còn giấu đi đâu được? Thôi được rồi, tôi sẽ tìm người giải quyết, Lam tiên sinh, khi nào xong việc tôi sẽ lại liên lạc với anh nhé.”
Trước khi anh cúp máy người đàn ông đã kịp kêu lên: “Thẩm Chi Diệu! anh….anh đừng quản nữa! tôi bán hết cho anh mười cửa hàng với giá đó đấy, đã được chưa? Tôi cầu xin anh đừng có điều tra hay giải quyết gì nữa có được không? Coi như là một lời cầu khẩn khi mà chúng ta quen biết với nhau bao nhiêu năm, như vậy có được không?”
Thẩm Chi Diệu cười đầy vẻ dối trá, anh ôm Thẩm Tinh Không vào lòng, nhìn cô nhướn mày lên, anh thở dài với người đàn ông ở đầu dây bên kia: “Lam tiên sinh đã nói như vậy rồi vậy thì tôi không làm việc gì gây khó dễ cho anh nữa. Việc cửa hàng tôi sẽ cho người liên lạc với anh sau, chị dâu có tin mừng vậy thì tôi sẽ tăng lên một giá nữa coi như là lì xì cho cháu bé.”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia nói giọng vẻ ủ rũ: “Cảm ơn…cảm ơn…người anh em, tôi đi tới bệnh viện đây, hôm khác hẹn anh ăn cơm.”
Cúp máy xong Thẩm Chi Diệu ghé người hôn Thẩm Tinh Không một cái: “Năm đồng đã thành.”
Thẩm Tinh Không nghe cũng hiểu được nội dung chính, cô nheo mắt lại nhìn Thẩm Chi Diệu, véo má anh: “Có phải anh giở trò không? Anh đã cho người tự đâm vào xe mình?”
Thẩm Chi Diệu cười: “Tự đâm vào xe mình thì không phạm pháp chứ?”
Thẩm Tinh Không vắt hai tay lên cổ anh: “Tại sao anh ta lại sợ đến như thế?”
Thẩm Chi Diệu hức một tiếng: “Tên tiểu tử này, nhờ có vợ mà có được ngày hôm nay, bây giờ vợ đang mang bầu hắn ta lại ở phía sau lưng lộng hành làm chuyện linh tinh, tối qua hắn ta lấy xe của anh để đi tìm tình nhân, anh cho người đợi ở đó rồi đâm vào xe, anh ta sợ địa điểm bị điều tra ra thì cái tình phong lưu của mình sẽ bị lộ và bị vợ biết, lại còn không ngoan ngoãn đáp ứng yêu cầu của anh?”
Thẩm Tinh Không nhìn anh: “Anh lừa người ta.”
Thẩm Chi Diệu ôm lấy cô: “Lừa là tốt hay không tốt?”
Thẩm Tinh Không nhìn anh chằm chú, tâm tư của anh thực sự là rất thâm sâu….
Cô nói: “Anh đừng có lừa em là được….”
Thẩm Chi Diệu vỗ vào lưng cô, rồi lại bế cô lên giường đặt xuống, anh vuốt mái tóc cô: “Sao anh lại nỡ lừa em được chứ?”
Thẩm Tinh Không cầm lấy cằm anh, khẽ nói: “Là anh nói đấy nhé, nếu như anh lừa em, giấu diếm em chuyện gì thì em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh đâu…”
Thẩm Chi Diệu nắm lấy tay cô, ánh mắt thâm tình: “Sao lại hoài nghi anh được nhỉ? Chẳng qua là một chuyện nhỏ nhặt, trên thương trường như vậy là rất bình thường, nha đầu, nếu em không chấp nhận được anh như vậy thì sau này anh sẽ không thể hiện con người giảo hoạt mưu mô đó trước mặt em nữa….Hôm nay đã nghĩ là sẽ làm gì chứ? Nếu có thì anh đi cùng em, còn nếu không có thì ở nhà….vui vẻ cùng anh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]