Thẩm Tinh Không bị vứt trên giường, cả người cô ướt sũng, trước khi Thẩm Chi Diệu ép xuống người cô, cô giơ tay lên giáng vào mặt anh một cái tát, miệng cô kêu lên: “Không biết xấu hổ!”
Thẩm Chi Diệu nhận lấy cái tát đó nhưng khuôn mặt anh vẫn không nét biểu cảm.
Đôi mắt anh ngậm nước, anh bóp tay vào mặt Thẩm Tinh Không, nhìn cô thấp giọng nói thì thầm: “Chẳng phải bảo em tiết kiệm sức lực à?”
Thẩm Tinh Không xì một tiếng: “Sao chú không đi soi gương xem, xem bản mình bây giờ đê tiện tới mức nào!”
Thẩm Chi Diệu khẽ cười, phả vào mặt cô hơi lạnh, dường như không hề quan tâm tới lời mắng sỉ nhục của cô, anh cúi người xuống, đôi môi lạnh lùng của anh chạm vào tai cô anh nói: “Để anh dạy em nhé, đừng có nói đạo lý với một thằng đàn ông đã phát điên lên rồi, cũng đừng dùng biện pháp nói kích, đều không tác dụng gì đâu, em càng mắng hắn thì hắn càng muốn ăn tươi nuốt sống em, hiểu không?”
Thẩm Tinh Không run lên lẩy bẩy, cô nghiến chặ răng, dùng lực đưa bàn tay với bộ móng tay lên cào vào mặt anh.
Thẩm Chi Diệu mặc kệ sự phản kích của cô, mặt anh bị cô cào xước ra, vừa đau vừa xót, nhưng sự đau đớn đó dường như càng kích thích dòng máu nóng trong cơ thể anh trào lên, bỗng chốc, hơi thở anh liền trở nên dồn dập.
Thẩm Tinh Không thấy anh không có một chút phản ứng gì với vết thương trên mặt, ánh mắt chỉ càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguy-hiem-nha-dau-bat-duoc-em-roi/3030043/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.