“Tiên sinh là sợ trên núi nguy hiểm, gần đây luôn có mưa lớn, sạt đất rồi lũ quét nhiều, tiểu thư lại là con gái, rất không an toàn.” A Tiến đứng bên cạnh nhìn thấy Thẩm Chi Diệu bị trách tội liền lên tiếng giải thích.
Thẩm Tín Dương nghe lời giải thích của A Tiến, khẽ gật đầu coi như đã hiểu, nhưng cũng không đồng ý, ông nhìn Thẩm Chi Diệu: “Tiểu Diệu à, để cho nó đi chơi, chịu khổ một chút mới biết rằng có được cuộc sống hạnh phúc không dễ dàng gì. Nó chẳng hiểu cái gì cả, cũng phải rèn luyện trải nghiệm một chút chứ, ta không hi vọng người nắm giữ Thẩm gia mai sau lại chỉ là một thiên kim đại tiểu thư chỉ biết có hưởng thụ không thôi.”
Thẩm Tinh Không gật đầu lia lịa, rồi cũng quay ra lườm A Tiến cái tội lý sự thay cho Thẩm Chi Diệu.
Thẩm Chi Diệu mím môi lại, ánh mắt dửng dưng liếc nhìn Thẩm Tinh Không: “Không hiểu thì không hiểu, con còn ở đây một ngày thì sẽ không để cho con bé phải chịu oan ức hay thiệt thòi một chút nào cả.”
Thẩm Tinh Không mắng thầm trong lòng, câu nói này chẳng khác nào bảo cô cả đời này sẽ được anh ta nuôi thành một con lợn à? Cô không cần.
Thẩm Tín Dương đơ người ra, nhìn Thẩm Chi Diệu, cười cười: “Con đúng là thương con bé thật đấy, anh cả con khéo còn không có tình thương yêu bằng con đâu.”
Thẩm Chi Diệu cụp mi xuống cầm cốc trà lên uống, mắt anh soi vào trong nước cốc trà, ánh mắt lạnh lùng khiến người khác phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguy-hiem-nha-dau-bat-duoc-em-roi/25219/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.