Chương trước
Chương sau
Không đến mười phút, cửa phòng tắm lại bị đẩy ra, Quân Nhật Đình mặc áo choàng tắm bước ra.
Anh nhìn thấy bóng lưng trên giường không có gì thay đổi, mắt anh tối sầm lại cũng không nói gì mà lên giường.
Hứa Thanh Khê cảm thấy giường bị lún xuống, toàn thân liền cứng ngắc đến mức không biết phải đặt tay chân như thế nào.
Vì để Quân Nhật Đình không phát hiện ra cô đang giả vờ ngủ nên cô cố gắng thả lỏng bản thân.
Cũng không biết rằng cô tự thôi miên mình thành công hay sao mà dần dần cô trở nên thả lỏng thân thể, sau lưng có tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Cả phòng ngủ yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Hứa Thanh Khê trợn mắt nhìn trần nhà, cô làm sao cũng không ngủ được.
Cô không nhịn được phải xoay người ngắm nhìn khuôn mặt điển trai của Quân Nhật Đình mà nà luôn nhớ nhung.
Vốn dĩ lần này trở lại, cô thực sự đang hướng đến mục đích hòa hảo nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy Mạc Ly liền trở nên tức giận không chịu được.
Nhưng cô cũng không biết mình chưa chuẩn bị tốt ở đâu mà cứ níu lấy mấy chuyện này không buông.
Rõ ràng đã quyết định tranh thủ thời gian cuối cùng này vui vẻ ở bên nhau, vậy tại sao cô cứ phải gây thêm rắc rối nữa?
Cô ủy khuất nhìn Quân Nhật Đình, trái tim cô đang kiềm nén như núi lửa sắp phun trào, lại chịu không được cô nhích đến gần Quân Nhật Đình.
Cô vừa cẩn thận di chuyển cơ thể vừa nhìn Quân Nhật Đình, cô như một tên trộm đưa tay đến lòng ngực của Quân Nhật Đình mà sờ sờ.
Quân Nhật Đình thực ra vẫn chưa ngủ, vốn dĩ anh đang nằm trên giường nhắm mắt suy nghĩ về vấn đề của mình với Hứa Thanh Khê.
Khi Hứa Thanh Khê nhìn anh, anh biết nhưng anh không mở mắt ra để xem người phụ nữ sẽ làm gì.
Cứ như vậy dưới sự cho phép của anh, cô thành công chui vào trong ngực Quân Nhật Đình.
Cô áp mặt vào ngực Quân Nhật Đình lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, ngửi ngửi mùi hương thuộc về anh, cảm giác bất an, bực bội của cô từ từ dịu xuống.
Ngay khi Hứa Thanh Khê định vòng qua eo Quân Nhật Đình, thế giới liền giống như quay cuồng, cô sững sờ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phóng to trước mặt.
“Anh chưa ngủ à?”
Nói xong, cô nhớ lại những hành động lúc này của mình lập tức vừa thẹn vừa giận. Khuôn mặt trắng nõn của cô đỏ như tôm luộc giống như sắp nhỏ ra máu vậy.
“Sao lại không liên quan được bây giờ cô đã lấy tiền của tôi nên hiện tại quan hệ của tôi và cô là chủ tớ. À, tôi vẫn chưa ăn tối, cô tranh thủ thời gian mau nấu cho tôi đi.”
Hứa Thanh Khê im lặng không nói nên lời, đột nhiên cô có cảm giác tự đào hố chôn mình.
Sớm biết như vậy cô không thèm cầm tiền còn hơn.
Cô bất lực phản kháng chỉ có thể đi vào bếp nhưng nhìn thấy tủ lạnh nhà bếp từ lúc nào chứa đầy trái cây tươi, rau và thịt.
Cô cau mày, vô ý thức nhìn Tuyên Quân Thần suy đoán đủ thứ nhưng cũng không nói gì.
Trong vòng chưa đầy nửa tiếng, cô đã hoàn thành hai món ăn và một món súp và mang chúng ra khỏi bếp.
Trước khi cô kịp gọi Tuyên Quân Thần, người đàn ông này đã ngửi thấy mùi thơm rồi chạy tới ngồi vào bàn.
“Xới cơm cho tôi!”
Bộ dạng anh ta giống như đại gia vậy. Thấy vậy Hứa Thanh Khê nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn xới một bát cơm cho anh ta.
“Cô không định ăn sao?”
Tuyên Quân Thần nhìn chỉ thấy một bát cơm liền kinh ngạc hỏi Hứa Thanh Khê.
“Tôi không đói.”
Tuyên Quân Thần nheo mắt nhìn Hứa Thanh Khê, không biết đang nghĩ đến điều gì, vẻ mặt đột nhiên khó coi.
“Cô không ăn à? Chẳng lẽ cô đã hạ độc bữa ăn này? Sợ chính mình bị đầu độc.”
Hứa Thanh Khê im lặng nhìn nhìn anh ta cũng chẳng biết phải nói gì nữa. Cô thật sự muốn đem đống đồ ăn này quăng vô mặt anh ta.
“Đúng vậy, tôi đã hạ độc không những hạ độc, tôi còn nhổ nước miếng, bỏ gián vô. Anh thích ăn hay không tùy anh, nếu không ăn tôi sẽ mang cho chó ăn!”
Nói xong cô định lấy đồ ăn đi.
Tuyên Quân Thần vốn dĩ là có ý muốn trêu đùa cô, làm sao có thể để cô đem đi được.
Hơn nữa, con nhóc này tuy tính tình không tốt nhưng ngược lại được cái nấu ăn rất ngon.
Dù chỉ là một món xào đơn giản tại nhà nhưng chỉ cần ngửi mùi thơm bên ngoài là anh ta đã thèm rồi.
“Ai nói tôi sẽ không ăn nữa, bỏ đồ xuống đi! Dù sao đây cũng là thứ tôi mua bằng tiền đấy!”
Đang nói chuyện, anh ta cầm một chiếc đũa kẹp miếng thức ăn đưa vào miệng, quả nhiên mùi vị ngon như anh ta tưởng tượng.
Chỉ có điều con nhóc xấu xa này vừa nói là cho chó ăn, bây giờ anh ta đã ăn sạch rồi không phải sẽ trở thành chó sao?
Cô ta oán hận nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê, Hứa Thanh Khê không chút nào để ý cùng Quân Nhật Đình ăn cơm tối ấm áp, sau đó liền đi đến công ty.
Hứa Thanh Khê bận việc công ty một ngày, đáng lẽ phải về nhà sau khi tan sở nhưng điện thoại reo lên là Tuyên Quân Thần gọi tới.
“Con nhóc chết tiệt, cô chết ở đâu mà cả đêm không về. Chẳng lẽ cô muốn ôm tiền của cậu chủ tôi rồi bỏ trốn sao?”
Hứa Thanh Khê chán ghét đưa điện thoại ra xa, đợi Tuyên Quân Thần trút giận mới đặt lại vào tai nói: “Hôm qua tôi có chuyện, giờ tôi tới!”
Vừa nói xong cô liền cúp điện thoại của Tuyên Quân Thần.
Trong căn nhà cho thuê, Tuyên Quân Thần nhìn chằm chằm vào điện thoại, nghiến răng nghiến lợi: “Con nhóc chết tiệt lại dám cúp điện thoại của tôi. Đợi khi nào cô trở về, tôi liền tính sổ với cô!”
Anh ta nói xong liền ném điện thoại sang một bên nhưng vì dùng sức quá mạnh liền kéo vết thương ra, đau đến nhe răng trợn mắt, một lúc lâu sau mới dịu đi.
Vừa định cởi quần áo để kiểm tra vết thương, giọng Hứa Thanh Khê đột nhiên vang lên ở cửa.
“Anh đang làm gì vậy?”
Tuyên Quân Thần giật mình. Khi nhìn thấy là Hứa Thanh Khê, anh ta thở phào nhẹ nhõm rồi tức giận nói: “Còn có thể làm gì nữa đương nhiên là để kiểm tra vết thương!”
Hứa Thanh Khê không nói nên lời, nhìn thấy anh ta sinh long hoạt hổ như vậy, thầm nghĩ rằng người này có vẻ tốt hơn rất nhiều rồi.
Cô xách túi xách đi đến đối diện Tuyên Quân Thần ngồi xuống: “Nói đi, anh bảo tôi quay lại làm gì?”
“Còn hỏi làm gì, cô không phải biết rõ sao? Hơn nữa, cả ngày lẫn đêm đều không về nhà có phải là cô sai không?”
Tuyên Quân Thần chậm rãi cởi quần áo, nghiêm khắc mắng mỏ.
Hứa Thanh Khê nghiến răng: “Chuyện này liên quan gì đến anh?”
Cô ta oán hận nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê, Hứa Thanh Khê không chút nào để ý cùng Quân Nhật Đình ăn cơm tối ấm áp, sau đó liền đi đến công ty.
Hứa Thanh Khê bận việc công ty một ngày, đáng lẽ phải về nhà sau khi tan sở nhưng điện thoại reo lên là Tuyên Quân Thần gọi tới.
“Con nhóc chết tiệt, cô chết ở đâu mà cả đêm không về. Chẳng lẽ cô muốn ôm tiền của cậu chủ tôi rồi bỏ trốn sao?”
Hứa Thanh Khê chán ghét đưa điện thoại ra xa, đợi Tuyên Quân Thần trút giận mới đặt lại vào tai nói: “Hôm qua tôi có chuyện, giờ tôi tới!”
Vừa nói xong cô liền cúp điện thoại của Tuyên Quân Thần.
Trong căn nhà cho thuê, Tuyên Quân Thần nhìn chằm chằm vào điện thoại, nghiến răng nghiến lợi: “Con nhóc chết tiệt lại dám cúp điện thoại của tôi. Đợi khi nào cô trở về, tôi liền tính sổ với cô!”
Anh ta nói xong liền ném điện thoại sang một bên nhưng vì dùng sức quá mạnh liền kéo vết thương ra, đau đến nhe răng trợn mắt, một lúc lâu sau mới dịu đi.
Vừa định cởi quần áo để kiểm tra vết thương, giọng Hứa Thanh Khê đột nhiên vang lên ở cửa.
“Anh đang làm gì vậy?”
Tuyên Quân Thần giật mình. Khi nhìn thấy là Hứa Thanh Khê, anh ta thở phào nhẹ nhõm rồi tức giận nói: “Còn có thể làm gì nữa đương nhiên là để kiểm tra vết thương!”
Hứa Thanh Khê không nói nên lời, nhìn thấy anh ta sinh long hoạt hổ như vậy, thầm nghĩ rằng người này có vẻ tốt hơn rất nhiều rồi.
Cô xách túi xách đi đến đối diện Tuyên Quân Thần ngồi xuống: “Nói đi, anh bảo tôi quay lại làm gì?”
“Còn hỏi làm gì, cô không phải biết rõ sao? Hơn nữa, cả ngày lẫn đêm đều không về nhà có phải là cô sai không?”
Tuyên Quân Thần chậm rãi cởi quần áo, nghiêm khắc mắng mỏ.
Hứa Thanh Khê nghiến răng: “Chuyện này liên quan gì đến anh?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.