Hứa Thanh Khê nhìn cô ta, lắng nghe điều cô ta vừa nói. Cô định lên tiếng chào hỏi nhưng chợt nghĩ rằng dù mình có lịch sự đến mấy, cô ta cũng sẽ không quan tâm đến thể diện của cô.
Trên thực tế đúng là như vậy, Quân Phong Lan cũng không thèm chào hỏi cô. Cô ta bước đến chỗ Hứa Thanh Khê, nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, khóe miệng hiện lên một nụ cười mỉa mai.
“Sao vậy? Cô chết đứng, hay bị sốc đến mức câm luôn rồi?” Cô ta vừa nói vừa đi vòng qua sau lưng Hứa Thanh Khê.
“Còn muốn đấu với Lê Ngọc Mỹ sao? Tôi không thể không phải bái phục cô.”
Hứa Thanh Khê cau mày khi nghe điều này. Ngay khi cô muốn đáp trả, Quân Phong Lan lại như nghĩ ra điều gì, nhìn cô một cách chế giễu.
“Nói tới đây, tôi không chỉ có chút choáng ngợp mà còn sởn da gà.” Cô ta tiếp tục.
Hứa Thanh Khê nghe vậy, cô lên tiếng cảnh cáo với vẻ mặt nghiêm lại: “Này cô, tốt hơn hết là cô nên ăn nói lịch sự một chút.”
“Ồ! Cô tức giận gì thế? Hay là cô nghĩ tôi sai?” Quân Phong Lan chẳng những không kìm chế mà càng thêm tự phụ.
“Nhưng tôi nghĩ rằng tôi đã đưa ra một quan điểm rất hợp lý. Nhìn cô xem. Cô đã bước vào gia đình chúng tôi lâu như vậy. Ngoài việc bố tôi công nhận cô, còn có ai công nhận cô không? Chưa kể bây giờ đã có người thay thế.”
Hứa Thanh Khê lạnh lùng nhìn cô ta nhưng Quân Phong Lan vẫn không quan tâm, tiếp tục lên giọng:
“Nhưng nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguy-hiem-anh-that-hu-hong/1093581/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.