Quân Nhật Đình rõ ràng là hiểu lầm, nhưng cô nhưng ngay cả cơ hội minh oan cũng không có.
Hứa Thanh Khê bóp trán trở về phòng, một hồi lâu cũng không biết nên làm cái gì.
Cô ôm đầu gối ngồi trên giường ngây người thật lâu, mới dần dần nhắm mắt lại ngủ.
Ngày hôm sau cô lại bị điện thoại của Hứa Hải Minh đánh thức.
"A lô?" Hứa Thanh Khê uể oải nhận điện thoại.
"Chuyện làm tới đâu rồi? Tiến triển gì không?"
Giọng nói của Hứa Hải Minh có chút không vui, rõ ràng là chê cô làm việc quá chậm chạp.
Hối, hối, cả ngày chỉ biết hối là nhanh!
Hứa Thanh Khê trở người ngồi dậy, có chút bực bội vì Hứa Hải Minh cứ liên tục oanh tạc cô hai ngày ba cữ.
Hứa Hải Minh cũng quá coi trọng cô rồi.
Cô nói một câu thì Quân Nhật Đình sẽ ngoan ngoãn đi làm?
Nhưng lại không thể không tạm thời trấn an ở Hứa Hải Minh, cô cố gắng ép giọng nói của mình nhẹ nhàng một chút, “Tôi vẫn đang tìm cơ hội, bất quá chuyện này tiến triển không quá thuận lợi."
"Không quá thuận lợi? Cái đầu mày để làm cảnh à? Sao không chịu nghĩ cách?"
Giọng nói Hứa Hải Minh có chút không vui, "Hứa Thanh Khê, tao đã cho thời gian đủ dài."
"..." Hứa Thanh Khê nổi điên.
Cô ép trái tim đang đập như đánh trống xuống lòng đề nghị, “Tôi sẽ tiếp tục thương lượng với Nhật Đình một chút, chỉ có điều nếu lấy danh nghĩa của ông thì hắn có vẻ không ưa, vậy có thể đổi cách khác hay không?"
"Cách gì?" Giọng nói của Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguy-hiem-anh-that-hu-hong/1093428/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.