Chương 547 Đường Hoa Nguyệt không quay đầu nhìn anh mà nói: “Cô giúp việc nấu cơm xong xuôi rồi, mọi người ăn cơm trước đi, em đi nghỉ ngơi một lát” Sau đó cô không ngần ngại đóng cửa lại để Hoắc Anh Tuấn ở bên ngoài phòng ngủ một mình. Hoắc Anh Tuấn bất lực lắc đầu, xem ra lúc này anh vẫn chưa thể vui vẻ đến mức đó được… Thời gian ở LA cũng không phải quá ngắn, tình trạng của Đường Hữu Thiện và Đường Uyển Dư cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn. Quỹ thời gian của Đường Hoa Nguyệt chia làm hai phần, một nửa dành cho bọn trẻ, một nửa cho em gái và bố, kể từ khi ngắm bình minh trên khinh khí cầu, Hoắc Anh Tuấn dường như không có thời gian để nói chuyện với Đường Hoa Nguyệt. Mỗi lần Hoắc Anh Tuấn đến, Đường Hoa Nguyệt đều hỏi anh: “Sao thế, anh muốn cùng em đến thăm bố sao?” Hoắc Anh Tuấn chỉ có thể đau lòng bỏ đi. Cô ấy đùa gì vậy chứ, Đường Hữu Thiện đã nói thẳng với anh như vậy rồi, bây giờ anh vẫn sống chết bám lấy Đường Hoa Nguyệt, nếu như còn chủ động đến trước mặt ông ấy, có lẽ sẽ thật sự bị mắng. Vê chuyện liên quan đến Hoắc Thừa Trạch, anh ở HK cũng không điều tra được gì, Hoắc Anh Tuấn cũng không vội. Cứ như vậy đợi sau khi trở về Hà Nội rồi mới tập trung hành động, công ty cũng có thể vứt cho La Cơ Vị Y, bận rộn như vậy nên suốt ngày cậu ấy than khổ với anh. Hoắc Anh Tuấn không dám hỏi khi nào chuẩn bị quay về, hoặc là cô ấy rốt cuộc có muốn trở về hay không. Sống một cuộc sống bình yên như vậy, anh dường như ảo tưởng rằng mình và Đường Hoa Nguyệt dường như đã già 70, 80 tuổi rồi và đã cùng nhau sống rất nhiều năm ở một đất nước xa lạ. Anh bắt đầu đoán xem sự kiên nhãn của Đường Hoa Nguyệt đối với anh sẽ kéo dài đến khi nào, sức khoẻ của anh cũng đã gần như hồi phục hoàn toàn rồi, cô ấy có đuổi anh đi vào một ngày không xa không? Bữa tối hôm đó, Hoắc Anh Tuấn tự động có ý thức phục vụ ba đứa nhỏ, Đường Hoa Nguyệt thỉnh thoảng mở điện thoại kiểm tra tin nhắn, cô đột nhiên hỏi: “Anh thế nào rồi? Đường đua xe ở Las Vegas anh chơi đủ chưa?” Hoắc Anh Tuấn ngây người: “Thi gì chứ…” Anh nói được một nửa mới nhận ra đó là cái cớ mà anh dùng để nói với Đường Hoa Nguyệt khi đến Las Vegas. Anh cảm thấy hơi ngại ngùng, nhìn khuôn mặt cười như không cười của Đường Hoa Nguyệt rồi trả lời: “À…không có gì. Cuộc đua kết thúc rồi” Hoắc Anh Tuấn hiểu rằng Đường Hoa Nguyệt biết anh căn bản không tham gia đường đua, thế nhưng vụ án mật liên quan đến Hoắc Thừa Trạch anh vẫn chưa nghĩ kỹ để nói với Đường Hoa Nguyệt. Việc cô ấy cần phải giải quyết cũng quá nhiều rồi, Hoắc Anh Tuấn không muốn gây thêm phiền phức cho cô nữa. “Ừ. Công ty Tân Á có một trò chơi mới phát hành, em chuẩn bị trở về Hà Nội để kiểm tra. Anh cứ thoải mái đi, dù sao thì vết thương của anh cũng không còn nghiêm trọng nữa, muốn đi đâu thì cứ đi” Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng thể hiện sự chung thuỷ của mình: “Đương nhiên anh sẽ đi cùng em rồi! Đến đây vốn dĩ cũng là đi cùng em mà, em muốn về cũng không thể vứt bỏ anh lại chứ…” Đường Hoa Nguyệt liếc anh một cái: “Tuỳ anh” “Mẹ ơi, sau khi chúng ta trở về thì Que Kem Nhỏ phải làm sao ạ?” Que Kem Nhỏ là tên bọn trẻ đặt cho chú chó bởi vì chúng có cảm giác chú chó giống như que kem ngọt ngào với vẻ ngoài trắng như tuyết. Đường Hoa Nguyệt ccau mày, cô nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn: “Con hỏi bố đi, bố nói bố có thể giải quyết hết mọi việc” Ánh mắt mong đợi của ba đứa trẻ lập tức đổ dồn về phía Hoắc Anh Tuấn. Hoắc Anh Tuấn có chút chột dạ, anh hứa: “Các con yên tâm đi, bố sẽ xử lý tốt chuyện này, bố nhất định sẽ đưa Que Kem Nhỏ về cùng các con” “Bố yêu muôn năm!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]