Chương trước
Chương sau
“Trần Tổng, hai vị Lăng Tổng vẫn chưa hồi đáp, dường như họ không có ý định đầu tư vào tập đoàn.”
Lưu Quảng báo cáo với Trần Hạo Hiên với vẻ mặt cực kì nghiêm túc. Trước khi đến gặp Trần Hạo Hiên, anh cũng đã dùng đủ mọi cách khiến hai người kia rót đầu tư vào Trần thị, chỉ là tất cả có vẻ đều là con số không.
Hiện tại Trần thị vẫn còn đang vướng vào một dự án lớn, nếu cố gắng thì có lẽ sẽ thu vào hàng trăm tỷ, nhưng có lẽ điều này so với năng lực của Trần Hạo Hiên còn phải lượng lại sức mình.
Trần Hạo Hiên day day hai huyệt thái dương, gương mặt lạnh lùng kia cũng không thể nào tránh đi sự mệt mỏi.
“Họ muốn gì?”
Lưu Quảng bậm môi, điều này có lẽ khiến anh rất khó nói nhưng cũng phải cố vì đây là công việc.
“Hai người đó nói, chỉ cần đưa Trần thiếu phu nhân lên giường họ một đêm, tiền vốn ắt sẽ được rót vào tập đoàn.”
Trần Hạo Hiên đập tay xuống bàn, nhưng cũng không lộ ý gì cả. Anh cho Lưu Quảng ra ngoài, chuyện này đối với anh bây giờ vô cùng khó để giải quyết.
Vừa đến sáng sớm, Trần Hạo Hiên đã dịu dàng gọi cô dậy. Kế đó vứt lên bàn một lọ thuốc chứa chất lỏng màu trắng cùng một cây kiêm tiêm mới toanh. Không nóng không lạnh mở lời. Chỉ cần là có thể khống chế cô, biện pháp đê tiện nào anh cũng có thể làm.
“Đây là thuốc ngày hôm nay, tiêm vào đi.”
“Tôi không tiêm. Trần Hạo Hiên, anh đừng quá đáng như thế được không?”
Từ tối hôm qua cả thân thể Cố Diệp Hy đều trở nên vô cùng khó chịu, cộng thêm bị bọn người xấu phát tiết, cô không thể không chống chọi lại với sự mệt mỏi. Cô biết đây chính là cơn thèm khát ma túy, nhưng không thể nào tiếp tục làm theo ý muốn của mình. Kiềm chế... nhất định phải kiềm chế...
“Được, tùy cô thôi.”
Trần Hạo Hiên rút ra một tấm ảnh, sau đó đưa tay ra định thu hồi chất dịch trắng kia.

“Nếu cô không làm, có lẽ người trong bức ảnh kia cũng có thể không thể nào sống sót.”
Cố Diệp Hy sững sờ, sống lưng lạnh buốt như có một dòng nước chảy qua. Người trong ảnh là Cố Đình Doanh, anh trai của cô. Trần Hạo Hiên dám lấy người thân uy hiếp cô, anh còn nhân tính không cơ chứ?
“Được, tôi làm...”
Cố Diệp Hy cắn chặt răng, đem chất lỏng màu trắng đục kia đưa vào cơ thể của chính mình. Nhưng cô cũng không thể nào phủ nhận, sau khi đưa chất lỏng ấy vào người, cô thể cũng trở nên dễ chịu đi rất nhiều, mọi cảm giác lúc trước dường như đều bị xoá bỏ.
Nỗi hận trong lòng Cố Diệp Hy lại càng tăng cao. Rõ ràng anh nói ngay ngày hôm nay sẽ giải thoát cho cô, nhưng tại sao lại dùng biện pháp vừa đánh vừa xoa để khống chế cô như thế này?
Cố Diệp Hy ngước mặt lên nhìn anh, dưới đáy mắt bây giờ không còn sự trong trẻo của ngày xưa nữa. Cơ thể có vẻ tiều tuỵ đi rất nhiều có lẽ đây chính là tác dụng của ma túy đang phát huy tác dụng tàn phá từng bộ phận của cô.
“Đã vừa lòng anh chưa?”
Trần Hạo Hiên không đáp, anh khẽ gật đầu. Sau đó lại rời đi. Bàn tay rời khỏi lồng sắt bỗng nhiên lại quay ngược về, gọi rõ tên cô.
“Tiểu Hy.”
Cố Diệp Hy không hiểu sao lại bị khựng lại, giọng nói kia chẳng khác nào như một dòng nước ấm chảy tới trái tim cô, như xoa dịu đi tất cả mọi thứ.
Đã bao lâu rồi cô không được nghe cái tên này? Đã bao lâu rồi cô không cảm nhận được sự dịu dàng ấy?
“Tôi muốn em lên giường với hai ông chủ tập đoàn Lăng Gia!”
Cố Diệp Hy tựa như không còn biết nói gì, chỉ là cô không hiểu anh hại cô đến mức đường này vẫn còn chưa đủ hay sao?
“Nhưng đầu tiên, tôi sẽ đưa em đến gặp Cố Đình Doanh lần cuối!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.