“Dậy rồi thì ăn chút gì đi!”
Nam Môn Thần dùng vẻ mặt cau có, miệng thốt ra lời không vui.
An Ngôn lặng thinh nhìn người đàn ông tàn độc trước mặt, hắn vẫn khoanh tay uy nghi, khí chất ngút trên cao. Cô nghĩ hắn sinh ra đã ngậm thìa vàng, chắc chắn cha mẹ nuông chiều, nên giờ xem bản thân là trời, muốn ai cũng quy phục mình.
“Cô không ăn đi, muốn tôi đút hả?”
Nam Môn Thần không đủ kiên nhẫn với khúc gỗ như An Ngôn, lập tức bóp hàm cô mở ra đổ cháu vào.
An Ngôn vung tay bay chén cháu xuống sàn vỡ tung toé, rồi ôm cổ ho sặc sụa.
“Tôi tốt với cô chưa đủ phải không?!”
Nam Môn Thần nỗi giận đứng lên rút dây thắt lưng siết chặt trong tay, rõ ràng chén cháu đó do chính tay hắn nấu, dùng chính miệng hắn thổi nguội, vậy mà một cái hất tay của nàng đổ bể hết, đúng là phí tâm sức của hắn.
An Ngôn không có chút gì sợ hãi, mà cô bước chậm rãi ép hắn lui bước.
“Cô tạo phản à!”
Nam Môn Thần có chút bối rối lạ thường khi nhìn vào đôi mắt đỏ lệ của nàng, nó như đang đấm vào tim hắn.
“Anh đồ độc ác! Giết cả gia đình tôi, còn đoạt hết tài sản của An Gia…”
An Ngôn trào lệ, run rẫy cảm thấy bản thân quá tệ, hại cha nuôi và em trai chết.
“Tôi chưa giết cô là được!”
An Ngôn không ngờ người đàn ông này thái độ dửng dưng, cô quát vào mặt hắn.
“An cút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguoc-kieu-the/3330194/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.