Chương trước
Chương sau
Mặc Tử Hiên cau mày nhìn người mình yêu trước mặt, mà tâm tư đã không có chỗ cho mình đứng, trái tim anh đau nhói.

"Em đừng trở nên xa lạ với anh!"

"Mẹ kiếp, không lẽ ôm ấp ngươi!"

Giọng nói này chính xác là của Nam Môn Thần, vọng đến từ phía xa.

An Ngôn ngoảnh lại thấy Nam Môn Thần hầm hầm bước đến, mang cả luôn khí đen bao trùm không gian, mọi người điều bị lưu mờ, chỉ còn 3 người 6 mắt nhìn nhau, tim cô hồi hợp, lòng đầy hoảng loạn.

Nam Môn Thần nhanh chóng ép nàng lùi về sau, đôi mắt sâu hút của hắn hơn cả đáy vực thẳm, nữ nhân run rẫy càng đẩy mạnh ghen tức trong tim hắn.

"Xin tôi đi dự hôn lễ bạn thân ! ! !" Hắn nhấn mạnh câu từ, đảo mắt quanh sảnh tiệc, thấy quan khách cũng dồn ngàn ánh nhìn về cả ba, hắn liếc qua Mặc Tử Hiên, không hẹn mà cả hai cùng nhếch mép kiêu ngạo, rồi hắn nói tiếp:

"Thì ra là đến gặp tình cũ."

"Cũ?" An Ngôn ngờ ngợ trong đầu thoáng hình ảnh cô gái giống cô đang tựa đầu vào vai Mặc Tử Hiên, cô liền bừng tỉnh quay qua nhìn Mặc Tử Hiên, lòng nhận ra có chút gì đó thân quen.

Nam Môn Thần thấy vợ mình nhìn Mặc Tử Hiên, liền nổi điên tóm tóc cô kéo đi.

"Nam Môn Thần, anh phải đàn ông không vậy?"

Mặc Tử Hiên nhanh như chớp đã siết chặt cổ tay Nam Môn Thần, những ngón tay tàn bạo nới ra, nàng được Mặc Tử Hiên chắc phía trước bảo vệ.

Đầu tóc bù xù, bao nhiêu ánh mắt nhìn nàng đầy soi mói.

An Ngôn cảm thấy sự khinh bỉ từ những ánh mắt ấy, khoé mắt cũng không ngăn được dòng lệ dần lăn dài trên đôi gò má, len lõi vào khoé môi, cô cảm nhận vị mặn đến đắng lòng.

"Không đến lượt anh quản tôi!" Nam Môn Thần ép đối phương vào tường, trừng đôi mắt thâm sâu đấu trí, giữa tình toán giành giật tình yêu và ngầm khiến Mặc Tử Hiên biến mất.

Tất nhiên Mặc Tử Hiên cũng đọc thấu tâm tư của Nam Môn Thần, ánh mắt tối sầm và lối hành sử đã lộ rõ điều đó, anh đã ngu ngốc một lần vào 6 năm trước, nên hiện tại kinh nghiệm đối đầu đã thừa.

"Nam Môn Thần, đoạn đường chúng ta... đi còn dài...!"

Mặc Tử Hiên nghiên đầu khẽ thổi hơi vào tai Nam Môn Thần, câu nói nhấp nhả không có kết thúc.

Nam Môn Thần ôm cục tức dồn vào hai bàn tay cuộn lại, tiếng cái đốt ngón tay tạo ra âm thanh "rôm rốp."

Mặc Tử Hiên liếc thấy thế, bất giác mỉm môi đầy khiêu khích, đôi mắt biết cười lại thêm chọc gan Nam Môn Thần.

Luận về tính khí thì Nam Môn Thần như lửa bùng cháy trong đêm, đổi là Mặc Tử Hiên lại điềm tĩnh như ánh nắng mai, có lạnh cũng có ấm.

Nam Môn Thần lôi An Ngôn ra xe, ném thô bạo nàng vào ghế sau, vừa ngốc đầu lên đã bị bà tay hắn bóp chặt cổ.



"Cô còn qua lại với tên công tử bột đó... Tôi hứa sẽ lấy xích chó, khoá chân cô lại đấy!"

An Ngôn đạp hắn ra, trừng đôi mắt ước lệ nhìn hắn, quả thật cô không thể nói nên lời, bởi nói cái gì với người chồng ác ma này bây giờ. Bởi vì hắn là Nam Môn Thần, lý lẽ của hắn luôn đúng, cô có đúng cũng thành sai.

"Đừng dùng ánh mắt căm ghét nhìn tôi!"

Nam Môn Thần nới cà vạt, nét mặt lạnh như tiền, khiến An Ngôn lui về sau với tâm thế che chắn cho chính mình.

Bất ngờ cà vạt quàng qua đôi mắt cô.

Anh ta tính làm gì chứ? Cô chưa kịp nghĩ xong thì bị hắn cột siết chặt cà vạt.

- "Cạch."

Tiếng cửa xe được đóng lại, càng tăng thêm nỗi sợ trong lòng nàng, tim dường như không thể bình ổn được.

- "..."

Chợt một tiếng rồ động cơ tăng tốc. Nam Môn Thần điều khiển xe ra khỏi hầm nhà hàng, cô nghe tiếng xe cộ bên ngoài náo nhiệt.

An Ngôn vuốt ngực thở phào nhẹ nhỏm.

Trong suốt đoạn đường bị bịt mắt, An Ngôn cảm nhận cảnh vật qua âm thanh, từ ồn ào náo nhiệt đến im phẳng như tờ, thật sự khiến cô lo sợ hắn chở mình đi thủ tiêu nốt, miệng mấp mấy nhưng không thành tiếng.

Xe dừng lại trước một căn nhà bỏ hoan. An Ngôn cảm thấy lạnh sống lưng, rất nhiều tiếng bước chân ầm ĩ, âm thanh ấy ngày một lớn.

Hơn 200 người mặc đồ đen, đứng cung kính trước mặt Nam Môn Thấn, một trong số đó tiến lên đặt khẩu súng vào tay Nam Môn Thần, đồng thời lui về vị trí cũ nhìn An Ngôn đang bị bị mắt như tử tù chờ tử hình, lập tức hỏi.

"Thiếu gia... Người tính làm thế thật hả?"

An Ngôn nghe giọng điệu gấp gáp của đàn ông, khấu khí này! Theo cô nghĩ chắc là tuổi trung niên.

"Pằng!"

Một tiếng súng vang lên...

An Ngôn cũng ngã xuống...

Việc thu mua lại Tập Đoàn An Thị sao rồi!

Nam Môn Thần vừa nói vừa ném khẩu súng vừa nổ có khói tỏ ỏ nòng súng sang cho thuộc hạ, đồng thời bước vào xe.

"Nam chủ!... Còn thiếu phu nhân?"

Nam Môn Thần híp đôi mắt lạnh, thuộc hạ lùi bước, lưỡng lự nhìn An Ngôn nằm trong vũng máu.



"Nhớ chôn mất xác, nếu để lại dấu vết, tôi sẽ cho ngươi xuống âm phủ chung đấy!"

Dứt lời, thì xe lăng bánh, trên xe Nam Niệm vừa xoay vô lăng vừa quan sát qua kính chiếu hậu, thấy vẻ mặt Nam Môn Thần rất lạnh lùng, sau khi đắn đo cả đoạn đường dài, anh mở miệng hỏi:

"Thiếu gia, tại sao lại làm vậy? An Ngôn vô tội!"

Nam Môn Thần nhếch mép nói: "Tôi không làm thế, cô ta sớm muộn gì cùng về bên Mặc Tử Hiên kia."

Nam Niệm không thể hiểu nỗi thiếu gia của mình, càng không tin đây là sự thật, bởi đây là lần đầu tiên chính tay Nam Môn Thần hạ sát một người.

Nam Môn Thần cũng không hiểu nỗi bản thân tại sao lại ra tay tước đoạt mạng sống của người đó.

"An Thị là tâm huyết của An Tử Uông... Giờ...?"

Nam Niệm lòng đầy nghi vấn, thế là muốn hỏi rõ.

"Chính vì thế nên tôi mới mua lại nó... Tất cả những thứ của An gia chỉ có thể do một mình tôi nắm.

Nam Niệm bất đáp dĩ gật đầu, phàm là chuyện Nam Môn Thần muốn làm thì ai cũng không ngăn được, chỉ là anh thấy thương cho số phận của An Ngôn, một đoá hoa tuyệt sắc mà k có cơ hội bung nở khoe sắc thấm.

[...]

"Mặc Tử Hiên... Tôi đưa anh về!"

Ở quán rượu Mặc Tử Hiên say khướt, Hàn Hạo đỡ anh dậy một cách khó khăn,... Mãi một lúc mới đưa được vị thiếu gia vào xe.

Mặc Tử Hiên nốc hết rượu 5 chai rượu trong quán, nên căn bản đã mất đi ý thức, dáng vẻ nam nhân động lòng người, khiến Hàn Hạo nổi dục vọng.

"Mặc Tử Hiên... Mặc Tử Hiên!" Hàn Hạo vỗ má đối phương, lay gọi, thấy không phản ứng gì, bất giác khoé miệng anh ta cong lên, ánh nhìn lướt dọc cơ thể ngon nghẻ ấy, làng da trắng đến phát sáng, khuôn miệng đẹp hút hồn, lấp ló xương quai xanh nơ kẽ áo đang hững hờ, đúng là sự quyến rũ làm mờ lý trí con người ta, đã từ rất lâu rồi anh ta chưa chạm vào vị thiếu gia ở cự ly gần như thế này, bàn tay khẽ lướt trên khuôn mặt đẹp tinh xảo, chạm qua từng vị trí nhạy cảm của nam nhân.

"Anh làm gì vậy?"

Chợt lúc này cổ tay bị nắm chặt, anh ta phản xạ hướng ánh nhìn lên trên, hứng trọn tia lữa trong đôi mắt Mặc Tử Hiên.

Mặc Tử Hiện tỉnh dậy kịp lúc ngăn được hành động muốn chạm vị trí tượng trưng của nam nhân.

"Tôi... Tôi...!"

Hàn Hạo lúng túng như gà mắc thóc, anh ta không biết Mặc Tử Hiên đã nhận ra ý định của mình chưa, sợ lại bị cho nghỉ việc một lần nữa.

"Anh đưa tôi về nhà! Tôi ngủ một tý!"

Hạn Hào nghe những lời này, thở phào nhẹ nhỏm, nhìn Mặc Tử Hiên ngã người nhắm nghiền đôi mắt ngọc, đắm chìm vào giấc ngủ say, anh ta an tâm lái xe chậm trên đường, đôi khi thích một người không cần nói ra, huống hồ anh ta và Mặc Tử Hiên thuộc hai thế giới khác nhau, hơn ai hết anh biết xã hội vẫn chưa có cái nhìn khách quan về tình yêu đồng giới, và cha của Mặc Tử Hiên càng gắt gao chuyện con trai cả bị GAY.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.