* Như cũ: thấy nốt nhạc mới mở nhạc ***
( Muốn mở từ đầu cũng được)
Đồng Lý đưa tay đặt lên eo Hy Mộc cùng rời đi. Trong phút chốc thấy bóng đang Vương Khiêm, nụ cười vẫn toả sáng như năm đó lại hiện lên trên gương mặt trưởng thành, cúi đầu nhẹ một cái rồi quay đi.
Suốt cả quảng đường về nhà, tiểu Nhiên cứ liên tục nhảy loạn xạ trong xe vì cảnh tuyết rơi quá ư là đẹp. Trắng xoá cả bầu trời, đã vậy hôm nay còn được đi chơi ngay đúng ngày thời tiết tốt. Cậu bé ú ớ hát thật to và vang trong xế hộp xịn đến nỗi ai cũng phải bật cười. Đồng Lý tít mắt nhìn cậu con trai nhỏ ngày nào đòi mẹ, bốc đồng với bạn bè dù chỉ là một đứa con nít nói chưa rõ nay đã vui vẻ như đúng lứa tuổi cậu bé đang có. Vô thức nhìn về Hy Mộc, anh cũng mong sẽ được thấy cô cười hạnh phúc và đáp trả cái nhìn của anh nhưng lại thấy cô chìm vào hư ảo.
Đôi mắt nhìn về xa xăm, hàng mi cong có chút ươn ướt và khoé mắt lưng tròng, dường như ngay cả việc chớp mắt cũng bị cô lãng quên. Nụ cười trên môi anh bị dập tắt ngay sau đó, đưa tay muốn ôm lấy bờ vai đang run rẩy của Hy Mộc thì thấy lòng bàn tay cô bị bấm vào sâu bên trong, máu rươm rướm nhưng cô vẫn không ngừng cắm móng tay vào đó. Anh vội nắm lấy bàn tay cô, sợ nếu không kịp cô sẽ tự huỷ hoại mình, suốt hai năm qua cô vẫn có đôi lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguoc-dai-phu-nhan/1245157/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.