Giám đốc bệnh viện TL, lại còn có duyên với cô.. Hạ Lam nén kích động dâng đầy trong mắt, anh ta nhận ra cô! Nhận ra cô kìa!
Trời ơi! Người này vì sao có thể? Rõ ràng hai người mới gặp qua có một lần chớp nhoáng, khi ấy cô còn sở hữu thứ tạo hình trái ngược hoàn toàn với hiện tại!
Chẳng lẽ anh ta là thiên tài nhìn qua một lần liền nhớ? Hoặc là.. Ngô Ngọc Thái này cũng có ấn tượng sâu sắc với cô?
Cố gắng bày ra nụ cười hoàn mỹ nhất của mình, Hạ Lam giả như nghi hoặc: "Anh Ngọc Thái? Trùng hợp thật, không ngờ có thể gặp lại anh ở đây!"
"Tiểu thư vẫn còn nhớ tên tôi?" Giọng nói của Ngọc Thái cao lên vài phần, rõ ràng là vui vẻ "Vinh hạnh cho tôi quá!"
"Cách lớp mặt nạ vẫn được anh nhận ra.." Cô gật đầu, lén nhìn qua vẻ mặt đang đanh lại của ông nội Trịnh một cái, lập tức lạnh giọng "..Vinh hạnh gì đó để tôi nói mới đúng!"
"Nốt ruồi son xinh đẹp này không phải ai cũng có!" Ngọc Thái không quan tâm ánh mắt người khác, thân mật gạt lông vũ chớm che khuất trán cô. Dưới ánh sáng của đèn hoa kết dày thật dày, Hạ Lam có thể thấy rõ đôi mắt đẹp của anh ta ánh lên sự ôn hòa khác lạ.
Cái loại ánh mắt có thể nhấn chìm toàn bộ trái tim yếu đuối của thiếu nữ, làm cho người ta nhầm tưởng rằng mình là sinh vật đặc biệt duy nhất trong mắt người đàn ông này vậy.
Cái nhìn này.. Quá giống..
Giống tới mức khiến Hạ Lam sững sờ!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ngoc-nghech-cua-nha-ai/562573/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.