Chương trước
Chương sau
Đúng! Tống Hùng Anh nói đúng, từ nhỏ mẹ cậu đã vứt bỏ con trai của mình để đi theo người đàn ông khác.
Cho tới bây giờ Tống Vu Quân vẫn nhớ như in hình ảnh đó.
Điều này chính là vết thương lòng lớn nhất của Tống Vu Quân, là điều mà anh ta không bao giờ muốn nhắc lại.
“Mẹ tôi có như thế nào cũng không tới lượt lão già như ông lên tiếng.Nếu như bà không sinh cho ông được một đứa con trai thì bây giờ ông còn ngồi vững trên chiếc ghế chủ tịch này không? Hay đã bị mấy con cáo già trong công ty ném ra ngoài rôi?”
Tống Hùng Anh đơ người trong giây lát.
Mọi lời nói của Tống Vu Quân không hề sai, nếu bản thân lão ta không cho người đi điều tra và mang Tống Vu Quân về đây thì có mười Tống Mỹ Nhân cũng không tài nào giúp ông ta trụ vững được.
Càng suy nghĩ ông ta càng dùng lực nhiều hơn để đánh Tống Vu Quân.
Không hiểu vì lý do gì, nhưng từ khi bước chân vào ngôi nhà này Tống Vu Quân không kiêng nể bất kì ai, ngay cả Tống Hùng Anh nhiều khi cũng bị Tống Vu Quân chọc cho tức chết.
Tống Vu Quân đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của mình trong tay Tống Hùng Anh, anh ta đang là một quân cờ tốt.
Không lý do gì mà lão già sẵn sàng phá vỡ kế hoạch tuyệt vời này đâu.
Ngoài ra, Tống Vu Quân càng ngày càng to gan lớn mật thách thức Tống Hùng Anh đơn giản chỉ vì anh ta không còn gì để mất cả, tiền bạc không, tình cũng không nốt.
Chỉ có cái mạng quèn này thôi.
Chết thì chất.
Vút! Tống Hùng Anh dùng hết lực vụt một phát thật mạnh vào Tống Vu Quân, roi da sượt qua mặt của anh ta tạo thành một vết xước dài ở gò má.
“Cởi trói cho nó.”
Trút mọi tức giận lên Tống Vu Quân khiến cho Tống Hùng Anh thoải mái hơn đôi chút.
Dạo này ông ta đang rất bực bội về mấy lão già cổ đông trong công ty, về nhà lại bị thằng con trai trời đánh chọc cho tức điên.
Không tìm thứ gì để phát tiết thì sẽ sinh bệnh mà chết sớm.
Tống Vu Quân được cởi trói thì lập tức sờ lên khuôn mặt của mình, bàn tay đã dính đầy máu tươi.
Anh nhẹ nhàng lau chúng đi rồi nói.
“Tôi không có tài năng gì cả, chỉ biết dựa vào khuôn mặt này để kiếm cơm giống như con gái cưng của ông.

Bây giờ như vầy thì thử hỏi tôi kiếm cơm bằng cách nào nữa? À không, con gái của ông không chỉ dùng gương mặt, mà còn dùng cả thân thể nữa.”
“Mày…mày…”
Tống Hùng Anh tức giận tới mức không nói nên lời.
Câu chửi rủa đã lên tới cổ họng rồi đứng yên ở đó, không di chuyển được nữa.
Ông ta đi tới đạp túi bụi vào bụng của Tống Vu Quân để xả giận, xong rồi quay người bỏ đi như chưa có chuyện gì xảy ra, mặc kệ Tống Vu Quân đang nằm lăn lóc dưới nền đất bẩn.
Sau trận đòn no nê của Tống Hùng Anh, Tống Vu Quân ôm bụng trở về phòng của mình, căn phòng này có tốt hơn căn phòng ban đầu một chút.
Sạch sẽ hơn, thoáng mát hơn nhưng vẫn không hơn không kém mấy căn phòng của người ở là bao.
Ngôi xuống giường, lục trong ngăn kéo tủ ra một lọ thuốc sát trùng và ít bông gòn.
Tống Vu Quân chậm rãi sát khuẩn cho miệng vết thương.
Suốt hai năm vừa qua không biết anh ta đã tốn biết bao nhiêu tiền để mua những thứ này.
Nhớ lại khi vừa bước chân ướt chân ráo tới đây, Tống Vu Quân mỗi ngày đều phải hứng chịu đòn roi của Tống Hùng Anh, giống như ăn cơm vậy, phải đủ một ngày ba bữa lão ta mới hả dạ.
Sau khi làm sạch vết thương xong, Tống Vu Quân liên mở laptop ra theo dõi biến động thị trường ngày hôm nay.
Có vẻ như giá cổ phiếu của Tống thị đang có dấu hiệu giảm mạnh.
Mới tối hôm qua, trên diễn đàn mạng đã đăng một bài bóc phốt về chất lượng dinh dưỡng về sản phẩm mới được ra mắt của công ty.
Theo tác giả của bài viết, họ cho rằng giá trị dinh dưỡng mà thực phẩm mang lại không đúng so với giá tiền cao ngất ngưởng mà Tống thị đề ra.
ngay sau đó, tác giả còn yêu câu bên công ty phải có lời giải thích rõ ràng đối với người tiêu dùng, nếu không sẽ kích động mọi người tẩy chay mặt hàng này.
Nhìn bài báo này mà Tống Vu Quân khẽ cười, anh ta nhanh chóng lấy di động gọi cho một người bạn.
“Hạo Nhiên! Đã thấy tin tức chưa?”
Giọng nói ở đâu dây bên kia hơi khàn khàn, có vẻ như còn chưa tỉnh ngủ cho lắm, người đàn ông tên Hạo Nhiên lười biếng lên tiếng.
“Vừa mới coi xong, bước tiếp theo cậu muốn làm gì?”
“Mua hết tất cả cổ phiếu của Tống thị cho tôi.”

“Cái gì? Cậu bị khùng à?”
Hạo Nhiên bị câu nói này của Tống Vu Quân làm cho giật mình, đầu óc của thằng nhóc này có vấn đề rồi hay sao mà lại đi mua lại cổ phiếu đang được rao bán.
Bộ không thấy công ty đang gặp trục trặc hay à? Đáp lại sự kinh ngạc của Hạo Nhiên, Tống Vu Quân chỉ từ tốn đáp.
“Tác giả của bài phốt này là người của tôi, chính tôi là người ra lệnh cho cậu ta viết bài này, mục đích để dọa những tay chơi cổ phiếu non nớt thấy động mà sợ rồi bỏ chạy.Cậu mau chóng làm thủ tục mua lại cho tôi gấp.”
Hạo Nhiên ở bên kia màn hình vỗ mặt vài cái cho tỉnh ngủ, sau đó căng tai lên nghe và kịp tiêu hóa những gì mà Tống Vu Quân vừa nói.
Hóa ra mọi chuyện đều do một tay Tống Vu Quân gây ra, thằng nhóc này cũng âm mưu thật đấy.
“Được rồi! Sau khi thu mua thì gặp nhau ở chỗ cũ, ông đây tranh thủ ngủ một chút rồi mua cho cậu.”
Nói xong, Hạo Nhiên đưa tay lên miệng ngáp một cái rõ dài, âm thanh không hề nhỏ đủ khiến cho Tống Vu Quân ở đầu dây bên kia nghe rõ mồn một.
Gương mặt điển trai của Tống Vu Quân đen lại rồi lên tiếng, giọng nói có chút đáng sợ.
“Nghiêm Hạo Nhiên! Tổng cộng có mười người đang rao bán cổ phiếu của Tống thị, cậu có thể ngủ nhưng lát nữa không đủ số lượng người bán thì cậu biết tay tôi.”
Dứt lời Tống Vu Quân nhanh chóng cúp di động cái rụp, hoàn toàn không quan tâm tới gương mặt ngơ ngác của Hạo Nhiên ở đầu dây bên kia như thế nào.
Nghiêm Hạo Nhiên vừa đặt mông xuống giường chưa được bao lâu phải đứng phắt dậy thu mua cổ phiếu cho Tống Vu Quân, coi như nể tình anh em bao lâu nay mà hi sinh giấc ngủ vậy.
Ở phía Tống Vu Quân thì không được bình yên cho lắm, cổ đông của công ty gọi điện khủng bố Tống Hùng Anh một cách dồn dập, chưa kịp trả lời người này thì phải nghe máy của người kia.
Tất cả đều có do bài viết trên diễn đàn đang được chia sẻ với tốc độ chóng mặt khiến cho các đại lý nhỏ lẻ cảm thấy hoang mang.
“Mỹ Nhân! Việc này là như thế nào? Con phải giải thích rõ ràng cho ba.”
Tống Hùng Anh tức giận lớn tiếng với Tống Mỹ Nhân, cô ta đang quản lý về mảng truyền thông bên Tống thị mà không thể nào xóa được một bài viết của tác giả vô danh.
Hiện tại bài viết đã có lượt chia sẻ chóng mặt và hơn chín nghìn lượt chia sẻ thì thông tin này đã được lan truyền tới đâu rồi? “Con… con không biết.Rõ ràng đêm qua bài viết này đã bị báo cáo rồi cơ mà, sao bây giờ vẫn còn tôn tại?”
Tống Mỹ Nhân hoang mang nhìn chằm chằm vào màn hình, rốt cuộc là ai đã hãm hại bọn họ? Nhìn thấy Tống Mỹ Nhân đang vắt chân lên cổ xử lý bài viết, còn Tống Hùng Anh thì đang nhận các cuộc điện thoại của cổ đông gọi về.
Trên gương mặt Tống Vu Quân xuất hiện ý cười, anh khoác lên người chiếc áo vest sang trọng rồi tiến về phía cửa.
Trước khi rời đi còn không quên nói một câu chọc tức Tống Hùng Anh.
“Để xem cô con gái tài giỏi của ông sẽ làm được trò trống gì ngoài việc lăn giường với đàn ông để kiếm phúc lợi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.