“Anh là cái thá gì mà được quyết định tiền lương của tôi?”
Đụng tới gì cũng được, trừ tiền của Tống Vu Quân, bây giờ anh ta đã là con đổ nghèo khỉ chính hiệu rồi.
Tiền còn quý giá hơn sinh mệnh.
“Mày là ma mới thì làm sao hiểu được quy định của công ty? Đi trễ quá mười ngày phải bỏ nửa tháng lương ra đóng phạt, mày tính xem tháng này mày đi đúng giờ được bao nhiêu ngày?”
Khải Châu nắm chặt lấy cổ áo của Tống Vu Quân rồi ném cậu ta vào một góc tường.
Bàn ghế đổ ập lên người Tống Vu Quân tạo ra âm thanh hỗn loạn, thân hình nhỏ nhắn lọt thỏm trong mớ đồ hỗn độn, Tống Vu Quân nằm trong góc ôm lấy ngực trái của mình, khuôn mặt cũng nhăn nhó thêm vài phần vì đau, không khống chế được bản thân mà ho khan một chút.
Khải Châu lau tay, giống như vừa chạm vào thứ gì đó dơ bẩn.
Hung hăng đá vào bụng Tống Vu Quân vài cái rồi quay người bỏ đi.
Giống như vừa chơi đùa với một món đồ chơi cũ Kĩ.
“Tên khốn Khải Châu.Mày dám lừa tao.”
“Đúng! Mày làm gì được tao hả thằng vô dụng?”
Nghe thấy lời chửi mắng sau lưng mình, Khải Châu quay người lại túm tóc của Tống Vu Quân đối diện với mình, nhìn vẻ mặt đầy đau khổ, Khải Châu không nhịn được mà cười khẩy, sau đó dùng tay vỗ nhè nhẹ vào khuôn mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt của Tống Vu Quân rôi lên tiếng thách thức.Giọng điệu vô cùng khinh bỉ.
“Một thằng như mày cả đời chỉ có thể quỳ dưới chân tao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ngoai-gia-thu-sung-vo-tan-troi/222990/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.