Một buổi sáng bình thường như mọi ngày, Tống Vu Quân mặc bộ đồ công sở nhăn nheo cũ kĩ, vài sợi râu ria mọc lởm chởm trên cảm, tóc tai bù xù như đã lâu không cắt tỉa. Ánh mắt lờ đờ bước ra khỏi khu trọ nghèo nàn. “Cái thằng nhìn như thằng nghiện thế kia mà bày đặt mặc đồ công ty đi làm, tính lừa gạt ai?” “Thanh niên trai tráng mà gầy như que củi, bộ dạng này phù hợp với mấy đứa đầu trộm đuôi cướp hơn” “Không chừng qua mặt chúng ta để đi đập đá hút chích gì rôi.Thế này kiểu nào cũng chết sớm cho coi.” Vừa bước ra khỏi cửa đã nghe các bà hàng xóm tóc xoăn như mì Hảo Hảo tụm năm tụm bảy bàn tán nói xấu. Tống Vu Quân tuy rất muốn lên tiếng dẹp bớt mấy cái miệng nhiều chuyện này lại nhưng bản thân anh ta cũng không ra gì, chẳng có lời nào để giải thích hợp lý cả. Cúi xuống nhìn lại bản thân đang thảm hại như thế nào rồi leo lên chiếc xe cà tàng cũ kĩ tới công ty làm việc, anh ta lại bị bảo vệ phía dưới đâm chọt cho vài câu. “Thời buổi nào rồi mà còn đi chiếc xe cổ lỗ sĩ này? Làm việc bao nhiêu năm cũng không tích góp đủ tiền mua một con xe đàng hoàng, anh vô dụng tới mức đó cơ à?” Tên bảo vệ béo ục ịch tay cầm ly cà phê đen, tay còn lại cầm ổ bánh mì đang nhai nhóp nhép, vừa ăn vừa nói tới mức đồ ăn bị văng tung tóe ra ngoài. Hắn vừa nói vừa đạp vài cái vào chiếc xe cũ kĩ của Tống Vu Quân rồi cười khẩy. Lão ta tưởng rằng bản thân là người thấp cổ bé họng nhất trong công ty này, ai dè còn có kẻ thảm hại hơn lão ta nhiều. Đối với một người thất bại như Tống Vu Quân thì còn câu nói khó nghe nào vẫn chưa được nghe qua? Nghèo đúng là một cái tội, là một trò tiêu khiển để mọi người đem ra cười đùa chế nhạo. Tống Vu Quân nhìn đồng hồ điện tử trên tay rồi vội vàng đi vào công ty để chấm thi đua. Đi ngang qua vài người thành công, có đồ hiệu sang chảnh mặc trên người, toàn thân đeo trang sức xịn xò, mùi thơm quý phái của những lọ nước hoa đắt tiền đang phảng phất xung quanh đây. Nhìn những thứ đó mà trong lòng Tống Vu Quân cười nhạt. Không biết tới bao giờ anh ta mới có bản lãnh được như bọn họ đây? “Không thấy thang máy báo hiệu đủ người rồi hay sao mà còn chen vào? Anh chờ đi chuyến sau đi.” Vừa đặt một chân vào trong thang máy. Tống Vu Quân đã bị nghe những lời lẽ xỉa xói, khuôn mặt nhăn nhó của đám người trong thang máy nhìn anh chằm chằm.
Đám người đông đúc trong thang máy không thương tiếc đẩy Tống Vu Quân té nhào ra ngoài, còn hùa theo khinh miệt anh ta. “Có biết bên trong toàn là quần áo hiệu hay không? Để sự dơ bẩn của cậu bước vào thì thật bất công cho chúng tôi.Tôi không muốn thở chung bầu không khí với kẻ nghèo hèn, đồ nhân viên vừa dơ vừa thất bại.” “Chưa kể tới mùi hôi thối trên người cậu ta sẽ lấn át mất mùi nước hoa đắt tiên của tôi.” Một con ả đỏng đảnh lấy tay phe phẩy trước mũi rồi nhăn mặt lại tỏ vẻ khó chịu, ánh mắt cười cợt nhìn thẳng vào Tống Vu Quân đang đứng ở ngoài rồi cười lớn. Nắm chặt tay lại thành nắm đấm, Tống Vu Quân đang cố gắng kiềm chế cơn tức giận trước sự lăng mạ của mọi người. Bởi vì anh ta biết được bản thân không hơn bất kì ai ở đây. Điêu là con ông cháu cha, gia đình tài phiệt thì thử hỏi lời nói của Tống Vu Quân có được bọn họ để lọt lỗ tai? Hay chỉ giống tiếng chó sủa thoáng qua? Tống Vu Quân chỉ biết cắn răng cam chịu bỏ qua. “Các người là một đám nhà giàu không có não, tại sao không chết đi cho đỡ chật đất?” Trước khi thang máy đóng lại, Tống Vu Quân đã kịp buông lời miệt thị đám người kệch cỡm khiến cho bọn họ tức chết. Không chửi trước mặt được thì chửi trong bụng, ai nghe được thì nghe. Thở dài vì phải chờ xếp hàng chờ thang máy lại từ đầu, thời gian không cho phép Tống Vu Quân chậm trễ thêm một giây phút nào nữa. Ngửa cổ lên nhìn tòa nhà cao 30 tầng mà ngán ngẩm. Cố gắng gồng mình leo lên 15 tầng lầu của công ty, chưa kịp nghỉ mệt thì Tống Vu Quân lại nghe lời châm chọc văng vẳng bên tai. “Ôi trời, thanh niên trai tráng mà yếu ớt thế? Leo tới tầng 15 mà đã thở hồng hộc như chó rồi thì còn làm ăn được tích sự gì?” “Cô im miệng, nếu không phải bị mấy người đẩy ra khỏi thang máy thì tôi đã không phải khổ sở leo thang bộ tới tận đây.” Tống Vu Quân vừa nói vừa cúi người thở dốc, tay chạm vào tường để giữ thăng bằng, nhưng cũng không quên đáp trả con mụ lắm chuyện kia một câu. “Tống Vu Quân, anh có phải là đàn ông không vậy? Tại sao lại nạt nộ lớn tiếng với phụ nữ?” Một người đàn ông lịch sự bước tới trước mặt Tống Vu Quân, bộ dạng lịch lãm này, nụ cười giả tạo này, thật khiến cho Tống Vu Quân cảm thấy kinh tởm. Hắn ta đứng bên cạnh người phụ nữ, mồm năm miệng bảy nhảy vào phụ họa cho cô ta, giống như chó hùa lại thành một bây. Nhìn thấy cảnh tượng này, Tống Vu Quân không khỏi cười lạnh một cái.
Ô quao! Lại có một tên anh hùng rơm đứng dậy bên vực người yếu thế rồi kìa. Tên này là tên Tống Vu Quân ghét nhất trong công ty. Người vừa nói là Khải Châu, anh ta nổi tiếng là loại người giả tạo sống nghìn mặt, trước mặt có thể nịnh nọt tâng bốc người khác lên tận mây xanh, sau lưng có thể dẫm nát trong vòng một nốt nhạc. Tống Vu Quân không quá xa lạ gì với loại người tiểu nhân này. Cũng chẳng kiêng nể gì mà không lên tiếng đáp trả anh ta. “Anh cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì, ở đây giả bộ tử tế cho ai coi?” Tống Vu Quân không kiêng dè gì Khải Châu, nói anh ta một câu anh ta sẽ đáp lại một lời. Thật sự rất căm ghét Khải Châu. “Thôi đừng cãi nhau nữa, sắp trễ giờ rồi mà còn không chịu điểm danh đi, muốn bị trừ lương đúng không?” Quản lý ngồi bên cạnh lên tiếng dẹp loạn trước khi cuộc tranh cãi nổ ra. Cô ta không thèm để mắt tới một kẻ như Tống Vu Quân, vì cả đám người bọn họ đã bàn kế hoạch chơi xấu anh ta. “Tống Vu Quân! Đứng lùi xuống coi nào.” “Anh không có mắt hay sao mà không chịu lùi xuống, muốn chúng tôi ngộp chết đúng không?” “Đừng làm dơ bộ quần áo đắt tiền của tôi, cút xuống đi” Hàng loạt tiếng phàn nàn vang lên, Tống Vu Quân từ người đứng vị trí số hai bây giờ đã ở đứng ở cuối hàng, đã vậy còn bị dẫm lên chân, xô đẩy rất mạnh. “Các người có ý thức hay không vậy? Tự động chen hàng rồi còn mắng tôi, bộ từ nhỏ ba mẹ không dạy văn hóa xếp hàng như thế nào đúng không?” Tiếng hét lớn của anh ta thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh khiến cho sắc mặt ai ai cũng bắt đầu xám xịt. Thằng khốn này vừa mới mắng bọn họ đúng không? “Đừng tưởng là nhân viên mới thì muốn làm gì thì làm, muốn mắng ai thì mắng.Thằng oắt con như mày chỉ là trò mua vui cho tụi tao mà thôi, hiểu chưa?” Khải Châu sau khi chấm công xong thì cùng những người đàn ông khác vây quanh Tống Vu Quân, hắn ta dùng một tay nhấc bổng cơ thể gầy còm ốm yếu của Vu Quân lên, gương mặt đáng sợ nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống. “Đừng hòng được chấm công đúng giờ, lương tháng này của mày bị trừ gần hết rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]