Hàn Nhi theo chân quản gia đi tham quan mà vẫn còn chưa hết ngạc nhiên vì sự vĩ đại của căn biệt thự này.
Quản gia nhìn cô gái một lượt từ trên xuống dưới sau đó lên tiếng hỏi.
“Cô là gì của cậu chủ?”
“Cậu chủ? Ý của bà là anh ấy hả?”
Hàn Nhi tròn mắt nhìn quản gia già.
Cô có là gì đâu, ngay cả tên cô cũng chưa được biết mà.
Quản gia khi nghe Hàn Nhi dùng ngữ điệu thân thiết gọi Tống Vu Quân thì có chút khó chịu.
Khuôn mặt già nua nghiêm lại, giọng nói có phân gắt hơn.
“Anh ấy? Hai người đã tiến triển tới mức nào rồi?”
Hàn Nhi bị gương mặt nghiêm nghị cùng với giọng nói có phần tức giận làm cho giật mình.
Cô nhìn chằm chằm vào bà ta, sau đó gãi đầu cười trừ rồi nói.
“Thật ra ngay cả tên của anh ấy là gì cháu còn chưa được biết, không biết xưng hô như thế nào cho phải phép nữa, nên đành gọi như vậy.”
“Chưa biết tên? Vậy tại sao cậu chủ lại đưa cô đây? Cô có biết đây là biệt thự của Tống gia không?”
Bà quản gia có chút nghi ngờ, nếu Tống Vu Quân chưa cho cô bé này biết lai lịch của bản thân thì tại sao lại dẫn về? Cô gái này cũng thật là khờ, chưa biết gì về đối phương lại dám cùng người ta tới đây.
Nếu như Tống Vu Quân là người xấu thì chắc chắn Hàn Nhi sẽ bị bán đi từ kiếp nào rồi.
“Tống…Tống gia? Bà nói thật chứ?”
Nghe tới hai chữ Tống gia, Hàn Nhi sững người trong giây lát.
Người cô vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ngoai-gia-thu-sung-vo-tan-troi/1100641/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.