Khâu Diệc Bạch hẳn chỉ là thuận miệng nói thôi, mục đích có lẽ đơn thuần chỉ là muốn giúp nàng tiết kiệm tiền. Đại khái...... Lời nói cũng không có quá nhiều ý tứ đặc biệt. Nhưng Thẩm Ninh Hinh lại rất để ý, lập tức liền ghi tạc trong lòng. Theo đó liền gật gật đầu, cười rộ lên nhẹ giọng đáp: "Hảo nha, ta sẽ mua nhiều xương sườn chờ Khâu tổng tới." "Không cần quá nhiều!" Vừa nghe thấy từ 'nhiều', Khâu Diệc Bạch phản xạ có điều kiện mở miệng phủ định, "Ta ăn không hết!" Thoạt nhìn thật sự là bị nàng dọa sợ. Thẩm Ninh Hinh thấy thế không khỏi cười rộ lên, gật gật đầu ôn nhu nói: "Ta đã biết." "Ta đây sẽ nỗ lực làm xương sườn ăn thật ngon." Sau đó nàng lại nói, bộ dạng cười khanh khách vừa đẹp lại vừa ấm áp. Làm tiếng gió gào thét ở bên ngoài nghe thấy cũng không còn lạnh nữa. Khâu Diệc Bạch nhìn nàng, sau một lúc lâu hơi hơi đỏ ở bên tai, cúi đầu xuống sửa sang lại dù. Môi cũng khẽ mở, thấp thấp giọng đáp: "Được đi, ta chờ." Nhìn dáng vẻ giống như lại có điểm thẹn thùng, vì thế liền hạ giọng ý đồ giảm bớt xấu hổ. Đây là chiêu thức quen dùng của Khâu tổng của chúng ta nha. Thẩm Ninh Hinh nhìn chằm chằm sườn mặt của nàng một lúc lâu, cũng không biết như thế nào đột nhiên nhớ tới hình ảnh đêm đó nàng say rượu, tạm dừng một lát, đột nhiên đem ngón út duỗi ra phía trước. Thậm chí còn nhướng mày ý bảo nàng một chút. Khâu tổng chúng ta tới ngoắc tay nha? "Làm gì?" Khâu Diệc Bạch thấy thế không rõ nguyên do hỏi, "Ngươi đây là muốn cùng ta ngoắc tay?" Thẩm Ninh Hinh gật gật đầu: "Đúng vậy." Vừa nói hết lời liền nghe thấy người này nhỏ giọng hừ lạnh một câu: "Người lớn như vậy rồi còn ngoắc tay, có ấu trĩ hay không?" Biết ngay ngươi sẽ nói như vậy mà. Thẩm Ninh Hinh dưới đáy lòng cười cười, lén lút trào phúng nàng, vẫn không ấu trĩ bằng Khâu tổng ngươi một bên khóc chít chít một bên tìm người ngoắc tay nha. Bất quá lời này chỉ dám nghĩ ở trong lòng, vạn vạn không thể nói ra. Cho nên nàng chỉ xem như không nghe thấy Khâu Diệc Bạch nói gì, tiếp tục đem ngón út duỗi về phía trước, đôi mắt cũng cong lên, trên mặt mang theo ý cười. Khâu Diệc Bạch không có biện pháp với nàng, cuối cùng nhăn mi bất đắc dĩ thở dài, rốt cuộc vẫn duỗi tay qua. Hai ngón tay câu chung một chỗ, độ ấm cùng xúc cảm không giống nhau làm người cảm thấy vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Khâu Diệc Bạch sửng sốt, trong đầu không biết như thế nào đột nhiên xẹt qua một hình ảnh mơ hồ. Thật giống như...... Hai người ở một ngày nào đó cách đây không lâu trước kia đã làm qua động tác tương tự như vậy rồi vậy. Khâu Diệc Bạch có điểm hoảng hốt, qua một hồi lâu mới hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng đem tay giấu vào trong túi quần. Nhìn Thẩm Ninh Hinh, sau một lúc lâu mới duỗi tay đẩy cửa ra, lập tức đi phía trước. Thời điểm sắp đi đến chỗ ngoặt thang máy, theo bản năng quay đầu lại cùng nàng nói một câu: "Ngày mai gặp." Vừa nói ra khỏi miệng, tức khắc lại có một loại cảm giác quen thuộc đánh úp vào. Ngay cả chính nàng cũng không biết rõ nguyên nhân. - ------------------------------------------------------------------- Tháng ngày trôi qua thật mau, thời gian trôi đi, mấy ngày sau là tới Tết Đoan Ngọ rồi. Ngày nghỉ tổng cộng chỉ hơn có một ngày so với kỳ nghỉ bình thường, thứ năm nghỉ tới thứ bảy, chủ nhật còn phải trở lại tăng ca bổ sung. Kỳ thật ngẫm lại cùng ngày thứ bảy bình thường cũng không có gì khác biệt. Nhưng mọi người vẫn như cũ thực vui vẻ, vì thế liền thừa dịp thời gian nghỉ trưa ở trong nhóm tán gẫu của công ty thương lượng, chuẩn bị xem Tết Đoan Ngọ lần này có an bài gì không. Nào là phải về quê ăn tết, nào là muốn mang hài tử đi công viên giải trí chơi, còn có mấy người trẻ tuổi không có an bài gì đặc biệt, dứt khoát lựa chọn cùng nhau đi chung ra ngoài du lịch. Mấy người ríu rít một trận, xác định xong nơi muốn đi, sau đó lại tag vài người ở trong nhóm, dò hỏi bọn họ có muốn cùng đi hay không. Từ trước đến nay, nhân duyên của Thẩm Ninh Hinh ở trong văn phòng vẫn thật không tồi, cho nên mấy người này tự nhiên sẽ rủ nàng. 【 Cảm ơn mọi người đã mời, bất quá kỳ nghỉ này ta có chút việc, không có biện pháp đi cùng, các ngươi chơi vui vẻ nha. 】 Thẩm Ninh Hinh thấy thế vội vàng trả lời. Thật ra cũng không phải nói dối, xác thật là có việc. Dù sao...... Nhân dịp kỳ nghỉ này nàng muốn mời Khâu Diệc Bạch đến nhà ăn cơm còn hầm xương sườn cho người này nữa. Mấy ngày hôm trước nàng cùng Khâu Diệc Bạch đều vội vàng làm việc, không có thời gian cũng không có tinh lực, cuối cùng lần này mới có đầy đủ thời gian, tự nhiên nàng sẽ không bỏ qua. 【 Vậy được rồi, ngươi cũng chơi vui vẻ nga. 】 Thấy nàng cự tuyệt, mấy người bọn họ cũng không cưỡng cầu nữa, tiếp tục đi mời những người khác. Có rất nhiều, Thẩm Ninh Hinh gặp được không ít tên người quen. Trong nhóm lúc này cực kỳ náo nhiệt, vẫn luôn ồn ào nhốn nháo đến khi chuông reo mới dừng lại, trong văn phòng thực mau an tĩnh lại, mọi người bắt đầu tiếp tục xử lý công việc. Việc trong tay Thẩm Ninh Hinh không nhiều lắm, rất nhanh liền hoàn thành, thông qua WeChat dò hỏi Triệu tỷ, thấy nàng không có an bài gì, liền trộm cầm lấy di động xoát xoát, ý đồ thả lỏng một chút. Đầu tiên là cùng Mạnh Dao các nàng trò chuyện vài câu, sau đó phát bao lì xì chúc Tết Đoan Ngọ vui vẻ, lại xem vòng bằng hữu xem động thái gần đây của các đồng sự, cuối cùng lại điểm vào Weibo của Khâu Diệc Bạch. Rất thuần thục, đã sớm dưỡng thành thói quen, hoàn toàn xuất phát từ bản năng. Thẩm Ninh Hinh phát hiện Khâu Diệc Bạch có phát trạng thái mới, đi đầu là một tràng dài khóc chít chít, cùng với một câu vừa thấy liền biết nàng đang phi thường tức giận —— Sinh khí! Không ai nhớ đến ta! A? Thẩm Ninh Hinh thấy thế sửng sốt, một lát sau giống như ý thức được cái gì, vội vàng click mở nhóm tán gẫu của đồng sự. Bay nhanh kéo lên trên, cho đến khi phát hiện không có lấy một người nhắc tới tên Khâu Diệc Bạch. Trách không được nàng sẽ nói như vậy, chuyện này đặt ở trên người nào cũng không dễ chịu, tiểu khóc bao khẳng định lại cảm thấy chính mình bị mọi người xem nhẹ. Thẩm Ninh Hinh thở dài, sau đó giương mắt lên nhìn về hướng văn phòng của Khâu Diệc Bạch, quả nhiên phát hiện sắc mặt của nàng lãnh đến khó coi. Động tác cũng tăng thêm lực độ, cơ hồ là ném văn kiện lên trên bàn. Thật đúng là...... Tức giận không nhẹ a. Thẩm Ninh Hinh dừng một chút, khẽ cắn môi dứt khoát cầm lấy hợp đồng đi tìm Khâu Diệc Bạch ký tên, trong lòng có điểm bất đắc dĩ cũng có chút đau lòng. Cũng không thể để nàng tức giận quá lâu, nổi tính trẻ con lên lại hỏng mất thì làm sao bây giờ. Hống hống đi thôi. Tết Đoan Ngọ muốn mời Khâu Diệc Bạch tới nhà ăn cơm cũng không phải bí mật gì, Thẩm Ninh Hinh cũng không muốn giấu, trực tiếp nhân lúc Khâu Diệc Bạch ký tên cùng nàng nói. Vừa dứt lời, liền thấy Khâu Diệc Bạch dừng lại một chút, đáy mắt cũng sáng lên. Bất quá vẫn thực mau khôi phục lại bộ dạng thường ngày, nhẹ nhàng mở miệng, giống như không thèm để ý nói: "Tết Đoan Ngọ không phải ngươi có việc sao, như thế nào lại nghĩ tới mời ta ăn cơm?" Ngữ khí ngạnh sinh sinh, còn kèm theo chút ngạo kiều. Nguyên lai trong lúc tức giận vẫn chú ý tới nàng trả lời ở trong nhóm a. Thẩm Ninh Hinh ho nhẹ một tiếng, không biết như thế nào đột nhiên có điểm muốn cười, nỗ lực đè ép xuống một hồi lâu, lúc này mới lắc đầu. "Xác thật là có việc." Nàng thẳng thắn, "Cũng chính mời ngài ăn cơm, đây nguyên bản chính là kế hoạch của ta." "Thật sự?" Khâu Diệc Bạch không tin. Thẩm Ninh Hinh gật đầu, ngữ khí khẳng định: "Thật sự, ta còn chuẩn bị xương sườn để lấy lòng, liền chờ ngài tới ăn đây." Còn đem xương sườn ra lấy lòng, xem ra vẫn có người để ý đến nàng a. Khâu Diệc Bạch nghe vậy có điểm vui mừng cũng có chút vui vẻ, tức giận liền tiêu đi vài phần. Mỹ tư tư ký tên xong, tiện tay đưa hợp đồng qua. Trầm mặc một lúc lâu, phỏng chừng là có điểm băn khoăn nghĩ không thể để một mình Thẩm Ninh Hinh tiêu tiền, vì thế lại hung ba ba nói: "Vậy ngươi phải làm ăn ngon một chút, không thể ăn ta sẽ không mua đồ cho ngươi, một cái bánh chưng cũng không mang cho ngươi." Suy nghĩ một chút, ý tứ đại khái chính là ngươi phụ trách mua nguyên liệu nấu ăn cùng nấu cơm, ta phụ trách mua bánh chưng. Được đi được đi. Thẩm Ninh Hinh đoán được ý tưởng trong lòng nàng, vội vàng theo lời nàng nói mà đồng, nói chính mình nhất định sẽ nỗ lực. "Vậy ngươi trở về đi." Khâu Diệc Bạch vừa lòng, vẫy vẫy kêu Thẩm Ninh Hinh rời đi, chính mình lại giống mô giống dạng tiếp tục gõ gõ bàn phím. Sau một lúc lâu lại thừa dịp thời gian uống cà phê, phát Weibo thêm một lần nữa. Nàng nói —— Lại có người nhớ tới ta, xem ra Thẩm Ninh Hinh còn rất có lương tâm. Phía sau còn kèm theo một gương mặt tươi cười nho nhỏ, ngụ ý tâm tình từ nhiều mây chuyển sang trời quang. Thẩm Ninh Hinh thấy thế quả thực dở khóc dở cười. Hai ngày sau, rốt cuộc cũng đến kỳ nghỉ. Thẩm Ninh Hinh không ngủ nướng mà dậy thật sớm, rửa mặt xong lại thay một tiểu váy đáng yêu mặc ở nhà, sau đó liền bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Dù sao cũng là ăn tết, tuy nói chỉ có hai người, nhưng vô luận như thế nào vẫn luôn phải có chút nghi thức, đồ ăn làm phong phú một chút. Nếu không...... Ăn tết đều không có không khí, cùng bình thường lại chả có gì khác nhau. Thẩm Ninh Hinh dừng một chút, đột nhiên nhớ tới một chuyện thật lâu trước kia. Nguyên bản một bàn ăn ngồi đầy năm người, phải cố hết sức mới ngồi vừa, cũng không biết từ khi nào đột nhiên bắt đầu trở nên trống trải. Năm người biến thành bốn người, bốn người biến dần, theo thời gian trôi đi càng ngày càng ít, sau cùng nghiễm nhiên chỉ còn lại một mình nàng một người. Mỗi lần ăn tết không khí cũng càng lúc càng mờ nhạt, đến cuối cùng so với bình thường cũng không có gì khác nhau. Bởi vì không có gì trọng yếu, làm thêm thức ăn ngược lại một người lại ăn không hết. Đột nhiên nhớ tới chuyện trước đây, làm Thẩm Ninh Hinh có điểm hoảng hốt, sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần. Nàng thở dài, không muốn suy nghĩ nữa, sau đó lại tiếp tục công việc trên tay. Trong chốc lát, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa. Khâu Diệc Bạch như thế nào đến sớm như vậy! Thẩm Ninh Hinh có chút kinh ngạc, vội vàng rửa sạch tay, bước nhanh chạy tới mở cửa. Cửa vừa mở ra, quả nhiên Khâu Diệc Bạch đang đứng ở bên ngoài. Hôm nay nàng mặc một bộ váy màu đen, kiểu dáng gợi cảm lại cấm dục, đặc biệt tôn lên màu da của nàng, so với ngày thường còn muốn đẹp hơn rất nhiều, là một đại mỹ nhân a. Chẳng qua nhìn xuống một chút, mỹ nhân đang xách theo một đống lớn đồ vật. "......." Thẩm Ninh Hinh phóng mắt nhìn, phát hiện là các loại trái cây cùng rau dưa, thậm chí còn có mấy khối thịt cùng trứng gà, sau đó, như thế nào nàng còn thấy được một xấp dày lá gói bánh chưng. "Bánh chưng ở siêu thị không tốt lắm, bán đều là đóng gói, không thể bảo đảm chất lượng bên trong." Có lẽ là nhìn ra sự kinh ngạc của Thẩm Ninh Hinh, Khâu Diệc Bạch một bên đi vào trong một bên nói, "Cho nên ta dứt khoát liền mua nguyên vật liệu, chính chúng ta tự gói đi." "Cũng được." Thẩm Ninh Hinh theo tiếng gật gật đầu, một lát sau lại hỏi: "Bất quá Khâu tổng ngài như thế nào mua nhiều thứ như vậy?" "Làm sao vậy?" Khâu Diệc Bạch nhìn nhìn nàng, "Tới cửa bái phỏng, đây không phải là đương nhiên sao." Còn rất long trọng a. Thẩm Ninh Hinh nghe vậy cười cười, đột nhiên nhớ tới chính mình cũng lén lút chuẩn bị một đống lớn đồ ăn, không lý do để chê cười nàng, sau đó liền nhẹ giọng ứng câu như vậy a. Sau đó, vội vàng đi sắp xếp những thứ Khâu Diệc Bạch mang tới, lại lấy cái ly tiểu cẩu rót chút nước cho nàng, bảo nàng ngồi nghỉ ngơi. Một lúc lâu sau, hai người mới quay trở lại phòng bếp. "Ngài mua những nguyên vật liệu gì, lấy ra cho ta xem đi." Thẩm Ninh Hinh nói. "Ân." Khâu Diệc Bạch theo tiếng gật gật đầu, sau đó mở túi mua hàng ra bắt đầu lấy ra bên ngoài. Ban đầu còn rất bình thường, táo đỏ, gạo nếp, bánh đậu, lá gói bánh chưng...... Kết quả càng về sau càng có chút mê hoặc, Khâu Diệc Bạch còn móc ra một hộp chocolate lớn. Vẫn là loại thương hiệu mắc tiền, cả một hộp lớn ít nhất cũng phải mấy trăm nhân dân tệ. Thẩm Ninh Hinh ngốc, giương mắt nhìn nàng: "Khâu tổng làm gì vậy?" Khâu Diệc Bạch lời lẽ chính đáng: "Gói bánh chưng a." Thẩm Ninh Hinh: "Làm...... Bánh chưng sô cô la?" "Đúng vậy." Khâu Diệc Bạch nói, "Có vấn đề gì sao, ngươi không phải thích ăn thứ này sao?" Nàng vừa nói xong, Thẩm Ninh Hinh liền có điểm hoảng hốt, trầm mặc một lúc lâu đột nhiên nhớ tới lần đó Khâu Diệc Bạch đi công tác trở về mang về cho nàng cũng là chocolate. Có lẽ là lần nàng ở trong văn phòng ngẫu nhiên ăn chocolate bị Khâu Diệc Bạch bắt gặp, cho nên người này mới có thể vẫn luôn cho rằng nàng thích. Kỳ thật nói đến đúng là rất ấm. Bánh chưng nhân sô cô la đúng là nàng chưa từng ăn qua...... Thẩm Ninh Hinh thấy thế thở dài, nhìn chằm chằm hộp chocolate kia do dự trong chốc lát, cuối cùng trực tiếp mở ra trang web tìm tòi nghiên cứu cách làm. Tra rất nghiêm túc, cho nên trong lúc này không nói gì cũng không làm gì khác. Khâu Diệc Bạch ở một bên thực mau động lên. Nhìn biểu tình của nàng, có lẽ là hiểu lầm cho rằng nàng không thích, vì thế liền theo bản năng mở hộp ra trộm lấy một viên đặt ở trong miệng. Nếm thử, phát hiện ăn khá ngon, vì thế lại lấy một viên đưa đến bên miệng Thẩm Ninh Hinh. "Ngươi nếm thử xem." Nàng nói, mặt theo bản năng căng cứng, nhưng trong giọng nói lại mang theo điểm chờ mong cùng khẩn trương, "Kỳ thật ăn khá ngon." "Nếu ngươi thật sự không thích...... Ta lại đi xuống dưới mua một hộp khác."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]