“Mẹ tôi bị bệnh rồi.” Lý Yến ngẩng đầu lên.
“Dì bị bệnh? Bệnh gì?” Diệp Lăng Thiên kinh ngạc, đứng bật dậy hỏi.
“Ung thư phổi giai đoạn cuối.” Lý Yến khó khăn nói ra mấy chữ này.
“Sao cơ?” Diệp Lăng Thiên trợn to mắt, ung thu phổi giai đoạn cuối là thế nào không cần nói cũng biết. Anh đột nhiên hiểu được tại sao hôm nay Lý Yến lại mất kiểm soát cảm xúc như vậy.
“Bác sĩ nói thế nào?” Một lúc lâu sau Diệp Lăng Thiên mới gian nan cất lời.
“Không cứu được, lần này ba tôi đã sử dụng quyền lực của mình, mời bác sĩ uy tín nhất trong lĩnh vực này ở thành phố A và cũng là toàn quốc tới hội chẩn. Bác sĩ nói, mẹ tôi bị ung thư lại còn giai đoạn cuối, muốn chữa khỏi là không thể, điều duy nhất có thể làm là kéo dài thời gian sống.
Nếu hoá trị thì có thể kéo dài ba đến năm năm, nhưng mẹ tôi đã sáu mươi tuổi rồi, sức khoẻ bà cũng không tốt, bác sĩ không khuyên bọn tôi mạo hiểm làm hoá trị, nếu cưỡng ép thì không chỉ khiến bệnh nhân đau đớn thêm, có thể còn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hơn nữa mẹ tôi cũng không muốn làm hoá trị, để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Nếu không hóa trị mà chỉ trông chờ vào thuốc để duy trì, các chuyên gia dự đoán mẹ tôi chỉ còn sống được từ một năm đến một năm rưỡi, hơn nữa nửa năm cuối sẽ rất đau đớn.” Mặc dù Lý Yến nói từng từ từng chữ, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
“Dì có biết không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104853/chuong-795.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.