"Vụ án của ba Hiểu Tình đã giải quyết xong chưa? Em nghe cô ấy nói hình như sẽ chờ bên tòa án mở phiên hòa." Lý Vũ Hân tiếp tục hỏi Diệp Lăng Thiên.
"Không phải vấn đề lớn, anh vẫn giữ liên lạc với luật sư, bốn tuần sau sẽ mở phiên tòa, luật sư nói vấn đề không quá lớn, anh ta sẽ cố gắng biện hộ vô tội, nghiêm trọng nhất cũng chỉ phán án treo một năm thôi. Chuyện này vốn không cần lo lắng, dù sao luật sư anh tìm được cũng coi như có năng lực hàng đầu, có anh ta thì chắc chuyện này sẽ là bồi thường dân sự." Diệp Lăng Thiên không nhịn được, cuối cùng vẫn châm một điếu thuốc rồi nói.
"Chuyện của Hiểu Tình ít nhiều nhờ có anh, nếu em đi có lẽ mọi chuyện lại khác."
"Ai đi cũng thế thôi, quan trọng nhất là ba mẹ Hiểu Tinh đi con đường này dưới tình huống bị lừa, không biết gì cả, đây mới là cái chính, nếu ba Hiểu Tình thật sự tự mình phạm tội thì ai đi cũng chỉ có một kết quả."
"Nói cũng đúng!" Lý Vũ Hân gật đầu đồng ý.
"Đây là lần thứ hai em gặp được phong cảnh đẹp thế này." Lý Vũ Hân chậm rãi đi đến, cô vừa đi vừa nói.
"Lần đầu tiên là ở đâu?"
"Ở nước D, khi đó em đến thành phố phía nam ở nước D, bây giờ em quên mất thành phố ấy tên gì rồi, cỏ huân trải đầy đất, lần đó là anh đưa em đi, lần này cũng là anh đưa em đi. Con người em không quá hứng thú với phong cảnh, mỗi lần cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104801/chuong-745.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.