“Hóa ra đây chính là Tây Hồ, quả thật rất đẹp.” Lý Vũ Hân nhìn trái nhìn phải, sau đó không nhịn được nói ra.
“Tây Hồ vốn nên có dáng vẻ như thế này, chỉ có buổi tối mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp thật sự của Tây Hồ. Bản thân Tây Hồ giống như người con gái Giang Nam khoác trên mình tà áo dài lay động theo chiều gió, vừa dịu dàng điềm tĩnh lại vừa đa tình, chỉ có đứng dưới ánh trăng mờ yên tĩnh của ban đêm mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nàng.” Diệp Lăng Thiên cũng không nhịn được nói.
Lý Vũ Hân tò mò nhìn Diệp Lăng Thiên, lập tức cười nói: “Thật không ngờ anh lại có thể nói ra lời này.”
“Sao vậy? Có phải đột nhiên cảm thấy anh rất kỳ lạ không?” Diệp Lăng Thiên cười.
“Không phải, chỉ là cảm thấy anh vẫn luôn không phải là kiểu người làm theo cảm tính, hôm nay lại nói ra nhiều lời văn nghệ bay bổng như vậy, điều này không giống với tính cách của anh. Nói thật, em có thể cảm nhận rõ ràng, mấy năm này anh thật sự thay đổi rất nhiều. Nếu như là trước kia, chỉ có hai chúng ta đi cùng nhau như thế này, nếu như em không nói chuyện, anh có thể cả đêm không nói câu nào, mà bây giờ, anh lại là người nói nhiều hơn em. Hơn nữa, nếu như là trước kia, anh tuyệt đối sẽ không chủ động nói muốn dẫn em đến nơi này chơi.”
“Vậy à, có lẽ là vậy. Con người đều sẽ thay đổi, ai cũng vậy. Sống trong hoàn cảnh như thế nào thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104800/chuong-744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.