"Sinh nhật vui vẻ!" Diệp Lăng Thiên cũng không nói thêm gì, đưa túi quà trong tay cho Lục Oánh.
Quả nhiên Lục Oánh rất kinh ngạc, có thế nào bà ta cũng không nghĩ rằng hôm nay Diệp Lăng Thiên sẽ về. Trên thực tế, người biết hôm nay là sinh nhật của bà ta cũng không có bao nhiêu, ba mẹ đã sớm qua đời, bà ta và con gái của mình sống nương tựa lẫn nhau, vốn dĩ bà ta cho là ngày sinh nhật này sẽ chỉ có con gái mà thôi, nhưng không ngờ rằng Diệp Lăng Thiên lại đột nhiên xuất hiện, điều này khiến cho bà ta vô cùng vui mừng.
"Cảm ơn! Cảm ơn!" Lục Oánh liên tục nói hai tiếng cảm ơn.
"Mau vào, mau vào đi. Ưu Ưu, mau rót ly nước cho chú Diệp." Lục Oánh sai khiến con gái của mình.
"Mẹ, con nhấn mạnh với mẹ một lần nữa, là anh, anh Lăng Thiên, nếu mẹ còn nói anh ấy là chú của con nữa thì con sẽ tức giận đấy." Ưu Ưu bỗng nhiên tức giận, sau đó cầm ly lên rót trà cho Diệp Lăng Thiên.
"Cái con bé này, sao hôm nay lại tức giận như thế chứ? Mẹ là chị của cậu ấy, con lại gọi cậu ấy là chú, vai vế gì vậy chứ?" Lục Oánh lúng túng nói.
"Gọi sao cũng được, chị cũng không cần quá quan tâm đến vấn đề này đâu."
"Anh về từ thành phố Y rồi à?"
"Ừm, hôm qua vừa về, nói đến thì cũng thật trùng hợp, hôm qua khi đi máy bay trở về thì đúng lúc gặp được Ưu Ưu, hai người chúng tôi lên cùng một cái máy bay đấy. Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104768/chuong-712.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.