"Có lẽ anh phải biết rõ tình hình của em chứ." Lý Vũ Hân bỗng nhiên nói, Lý Vũ Hân trả lời dưới sự kinh ngạc của Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân lại tiếp tục nói: "Chẳng lẽ Trịnh Long không báo cáo định kỳ tình hình của em với anh sao?"
Diệp Lăng Thiên bỗng nghe thấy tên Trịnh Long trong miệng Lý Vũ Hân thì vô cùng kinh ngạc, nửa ngày sau mới chậm rãi nói: "Em đã biết rồi sao?"
"Anh cần gì phải làm như thế? Lúc đó chúng ta đã chia tay, hơn nữa vứt bỏ anh, vì sao anh lại tốn nhiều công sức vì em như vậy? Có đáng không?" Lý Vũ Hân hỏi.
Diệp Lăng Thiên hút thuốc, sau đó khẽ cười nói: "Trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện có đáng hay không? Em là phụ nữ một thân một mình chạy đến nơi khỉ ho cò gáy, lỡ em xảy ra chuyện gì thì không ai biết cả. Hơn nữa cuộc sống nông thôn không đơn giản như em nghĩ đâu, từ nhỏ em ngậm thìa vàng lớn lên, em chưa chắc có thể thích ứng được cuộc sống ở đó, núi cao sông dài, dù sao anh cũng phải sắp xếp người chăm sóc em một chút. Anh cho rằng Trịnh Long có thể làm rất tốt, không ngờ em vẫn phát hiện ra anh ta."
"Không phải em phát hiện ra anh ta, mà là em phát hiện ra anh."
"Anh?" Diệp Lăng Thiên có chút kỳ lạ.
"Đúng vậy, nhưng em phát hiện tàn thuốc trong tay anh" Lý Vũ Hân dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Có phải buổi tối ba ngày trước anh đã đến chỗ của em đúng không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104680/chuong-624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.