Chương trước
Chương sau
"Diệp Lăng Thiên, anh là đồ khốn." Hứa Hiểu Tinh thấy Lý Vũ Hân đi vào sân bay thì tức giận mắng, sau đó lấy điện thoại bắt đầu gọi cho Diệp Lăng Thiên, với tính cách của cô thì chắc chắn muốn mắng Diệp Lăng Thiên một trận.
"Cô đừng gọi nữa, tôi ở đây." Lúc Hứa Hiểu Tinh bấm gọi thì nghe thấy giọng của Diệp Lăng Thiên vang lên ở bên cạnh, sau đó cô thấy Diệp Lăng Thiên đi ra từ cây cột sau lưng mình ba mét.
"Sao lại ở đó? Anh vẫn luôn ở đó sao?" Hứa Hiểu Tinh kinh ngạc hỏi.
Diệp Lăng Thiên đi đến bên cạnh Hứa Hiểu Tinh gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi vẫn luôn ở đó."
"Anh đúng là xấu xa, vì sao anh không ra gặp cô ấy? Vì sao anh lại trốn tránh không gặp? Anh có biết Vũ Hân đã đợi anh bao lâu rồi không? Anh có biết cô ấy thất vọng thế nào không?" Hứa Hiểu Tinh không nhịn được mắng.
Diệp Lăng Thiên hút điếu thuốc, dựa vào lan can nói: "Đôi khi không gặp sẽ tốt hơn."
"Anh giả vờ cái gì? Diệp Lăng Thiên, anh có biết không? Lần này cô ấy đi thì hai người càng không còn cơ hội nào. Anh mau vào đó đi, hiện tại anh vào đó vẫn còn kịp, có lẽ cô ấy chưa qua cửa an ninh." Hứa Hiểu Tinh đẩy Diệp Lăng Thiên.
"Tôi và cô ấy vốn không còn cơ hội, trước kia chúng tôi không thể ở bên nhau, hiện tại càng thêm không thể ở bên nhau. Tôi cũng không muốn nhắc lại chuyện tình cảm gì nữa. Không gặp nhau cũng tốt, cho dù gặp mặt cũng không có kết quả gì, hai bên càng thêm khó chịu và xấu hổ. Tôi không biết nên nói gì, tôi nghĩ cô ấy cũng giống như vậy. Vậy thì cũng tốt, tôi thấy cô ấy không sao thì cũng yên tâm. Sau này cô đừng nói với cô ấy chuyện hôm nay tôi đã đến, để cô ấy cho rằng hôm nay tôi không đến đây." Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
"Vì sao? Không phải anh và Lý Yến đã ly hôn rồi sao? Nếu anh đã ly hôn thì vì sao không gặp cô ấy? Nếu đã như vậy thì vì sao anh lại ly hôn Lý Yến? Chẳng lẽ không phải anh muốn ở bên cạnh cô ấy nên mới ly hôn sao?" Hứa Hiểu Tinh hoàn toàn không hiểu Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân xảy ra chuyện gì.
"Tôi không biết vì sao mình muốn ly hôn giống như không biết vì sao mình muốn kết hôn, tôi cũng không biết vì sao hôm nay tôi muốn đến đây. Cô đừng hỏi tôi mấy vấn đề này, tôi chính mình cũng hoàn toàn không biết vì cái gì hết thảy sẽ biến thành như bây giờ. Bỏ đi, hết thảy đều an tĩnh, tôi cảm thấy hiện tại cũng tốt. Cô ấy đến đó sẽ gọi cho cô, đến lúc đó cô nói với tôi một tiếng xác nhận cô ấy an toàn là được. Được rồi, cô đi chưa? Tôi về đây." Diệp Lăng Thiên dập tắt tàn thuốc, chuẩn bị rời đi.
"Vũ Hân?" Đúng lúc này Diệp Lăng Thiên bỗng nghe thấy Hứa Hiểu Tinh gọi tên Lý Vũ Hân thì đột nhiên quay đầu lại, sau đó anh thấy Lý Vũ Hân đứng ở bên cạnh cửa ngơ ngác nhìn mình. Diệp Lăng Thiên lập tức sững sờ, anh hao tâm tốn sức không muốn gặp mặt Lý Vũ Hân, nhưng cuối cùng vẫn gặp Lý Vũ Hân, anh cũng quên vứt tàn thuốc trong tay.
"Sao cậu lại ra ngoài? Có phải không đi nữa đúng không?" Hứa Hiểu Tinh vội vàng hỏi.
"Miệng cậu thật là xui xẻo, giống như lời cậu nói, sân bay Mao Dương bão lớn nên chuyến bay bị hủy bỏ, ngày mai mới bay." Lý Vũ Hân nhàn nhạt nói, sau đó xoay mặt nhìn Diệp Lăng Thiên.
"Anh đã đến rồi?" Lý Vũ Hân mở miệng hỏi Diệp Lăng Thiên.
"Ừm." Diệp Lăng Thiên không nói thêm gì, chỉ gật đầu.
"Anh ấy đã sớm đến đây, vẫn luôn tránh ở phía sau nhìn cậu, khi cậu đi vào bên trong thì mới ra ngoài." Hứa Hiểu Tinh không nhịn được nói.
Diệp Lăng Thiên nhíu mày, liếc Hứa Hiểu Tinh một cái.
"Anh trừng cái gì mà trừng, sao vậy? Chuyện anh làm còn sợ tôi nói sao?" Hứa Hiểu Tinh không sợ Diệp Lăng Thiên, nói một câu phản bác lại Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, anh quên lời nói của mình vốn không có giá trị ở trước mặt Hứa Hiểu Tinh.
"Hai người cứ trò chuyện đi, tớ đi mua mấy chai nước giải khát." Hứa Hiểu Tinh nói xong, sau đó xoay người đi xuống lầu.
"Vì sao anh muốn trốn tránh, không dám gặp em hay là không muốn gặp em?" Một lúc sau Lý Vũ Hân mới hỏi Diệp Lăng Thiên.
"Cả hai, anh không biết gặp em sẽ nói gì, giữ em lại hay là không giữ, cho nên anh không gặp." Diệp Lăng Thiên nói thật, từ trước đến nay tính cách của anh là thẳng thắn.
"Nếu đã như vậy thì vì sao anh còn muốn đến đây? Anh không tới thì không phải càng tốt sao?"
Diệp Lăng Thiên hút điếu thuốc, nhàn nhạt nói: "Anh không nhịn được, anh không định đến, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được đến đây, không vì điều gì khác, cho dù lén nhìn em một chút là được."
"Em rất bất ngờ, anh lại đồng ý ly hôn với Lý Yến lại còn nhanh như vậy, Diệp Lăng Thiên, vậy là không có trách nhiệm, không giống với tác phong của anh." Lý Vũ Hân không hỏi lại vấn đề đó.
"Sao em biết anh đã ly hôn?" Diệp Lăng Thiên lại tò mò, phải biết là anh và Lý Yến vừa ly hôn, sao mọi người trên thế giới đều biết vậy.
"Lý Yến gửi ảnh chụp giấy chứng nhận ly hôn cho em. Hơn nữa chiều hôm qua cô ấy tìm em nói mọi chuyện giữa hai người, cô ấy cũng nói sẽ ly hôn với anh." Lý Vũ Hân cũng dựa vào lan can.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, nếu là như vậy thì anh cũng không bất ngờ. Diệp Lăng Thiên xoay người dựa lưng vào lan can, sau đó hút điếu thuốc nói: "Anh cũng không biết vì sao mình muốn ly hôn, hơn nữa rất buồn cười, ngày hôm qua tổ chức đám cưới hoành tráng, kết quả một giấc ngủ dậy lại ly hôn. Anh cũng không muốn ly hôn, nhưng cuối cùng vẫn ly hôn. Cho dù nói như thế nào thì đây là chuyện xấu hổ nhất trong đời anh."
"Anh cảm thấy có lỗi với Lý Yến đúng không?"
"Coi như là vậy, không chỉ cảm thấy có lỗi với Lý Yến cũng cảm thấy có lỗi với ba mẹ của cô ấy, có lỗi với những người bạn và người thân của mình, mọi người thấy anh kết hôn thì rất vui vẻ, chân thành chúc phúc, bận rộn trước sau vì đám cưới, kết quả chưa được một ngày đã ly hôn. Đến bây giờ anh cũng chưa nói với bất cứ ai, bao gồm Diệp Sương, con bé vẫn chưa biết anh và Lý Yến đã ly hôn"
"Lý Yến yêu anh, rất yêu anh." Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
"Đúng vậy, anh biết chuyện này, nhưng cô ấy kiên trì muốn ly hôn, anh có thể nhìn ra được cuộc hôn nhân này là sự tra tấn với cô ấy, mỗi ngày đều như vậy. Chỉ có ly hôn thì cô ấy mới có thể giải thoát. Đối với cô ấy thì ly hôn là một chuyện tốt. Sau khi bọn anh ly hôn thì có thể thấy được cô ấy rất thoải mái." Diệp Lăng Thiên vừa hút thuốc vừa nói.
"Còn anh thì sao? Ly hôn là chuyện tốt hay là chuyện xấu?" Lý Vũ Hân hỏi tiếp.
"Không biết, cho dù nói như thế nào thì ly hôn không phải là chuyện tốt, tuy rằng cuộc hôn nhân này còn chưa bắt đầu. Đây là cuộc hôn nhân còn chưa bắt đầu đã phải kết hôn. Được rồi, không nói chuyện này nữa, em thì sao? Em ở đó thế nào?" Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.