"Diệp Sương, em nói thật là quá đáng!" Hứa Hiểu Tinh không nhịn được mắng Diệp Sương.
Diệp Lăng Thiên đột nhiên phá lên cười, thậm chí còn cười ra nước mắt.
"Em quyết tâm vạch ra ranh giới với anh, không bao giờ về nhà đúng không?" Diệp Lăng Thiên cuối cùng hỏi Diệp Sương.
"Mặc dù anh là anh trai em, em biết anh tốt với em, yêu thương em. Chính anh là người nuôi lớn, giáo dục em, cũng vì em mà anh phải chịu nhiều đau khổ. Nhưng những gì anh làm lần này em không thể tha thứ cho anh, và vĩnh viễn cũng không có cách nào tha thứ cho anh." Diệp Sương bình tĩnh nói.
"Tốt, tốt, tốt " Diệp Lăng Thiên một mạch nói ba chữ tốt, cuối cùng lạnh nhạt nói: "Ba mất sớm, mẹ một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi hai anh em ta khôn lớn, anh là người đàn ông duy nhất trong nhà, cũng là con trai trưởng. Là anh của em, anh còn có trách nhiệm với cả gia đình này, nuôi dạy em, cung cấp cho em một môi trường học tập thật tốt. Sau khi mẹ qua đời, anh chỉ còn một người thân duy nhất là em, em cũng vậy. Anh cả như cha, bất kể có phải làm gì cho em cũng là anh cam tâm tình nguyện, anh làm tất cả cũng chỉ hy vọng em không bị thương gì, có thể lớn lên bình an hạnh phúc."
"Bây giờ em cũng đã trưởng thành, mặc dù với anh em vẫn còn quá trẻ, quá ngây thơ, vẫn chưa trải qua những điều tồi tệ, những góc khuất của cuộc sống. Nhưng theo lời em nói thì em cũng đã trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104630/chuong-574.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.