“Cô biết chúng tôi lúc đầu bắn như nào không? Súng sử dụng đều không có thiết bị ngắm, đến khe ngắm cũng không có, chỉ là một khẩu súng trần, cảm giác chính là luyện như thế, luyện đến cuối cùng, chúng tôi căn bản không biết ngắm bắn rồi, chỉ sẽ nhấc súng thì bắn. Loại luyện tập này chỉ là một trong số đó, ngoài ra còn có bịt mắt bắn, nhốt trong phòng nhỏ, bịt hai mắt, trong phòng nhỏ sẽ thả mười con động vật, mới đầu là thỏ, sau đó là chuột vân vân, khi nào bịt mắt giết hết được tất cả động vật thì mới có thể ra ngoài.” Diệp Lăng Thiên nói thẳng.
“Anh nói đùa à, bịt mắt thì sao nhìn vị trí? Cho dù anh dùng trái tim dựa cảm giác, anh cũng phải cảm giác được mục tiêu ở vị trí nào chứ?” Lý Yến không tin.
“Thứ dựa vào là tai, dùng tai nghe âm thanh xác định vị trí, từ trong tiếng kêu của động vật hoặc tiếng di chuyển khẽ mà xác định vị trí của động vật. Cho nên, cô không thể so với tôi được, chúng tôi không phải là người thường. Bắn nhiều như vậy rồi, phát tiết cả buổi chiều, tâm trạng có tốt hơn chưa?” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên không có nói thêm nữa, cười hỏi Lý Yến.
“Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn, cảm ơn anh đã đi cùng tôi.”
“Tôi là lười về đi làm, về đi làm tối cũng phải đến nhà cô, còn không bằng dứt khoát ở cùng cô một buổi chiều. Thời gian cũng không sớm nữa, đi thôi, đến thẳng nhà cô.” Diệp Lăng Thiên đứng dậy nói, sau đó đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104523/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.