“Diệp Sương, ăn bữa sáng xong hai chúng ta quét tước trong nhà một chút, còn nữa, trái cây, tách trà gì đó đều phải rửa một lần, đem lại ấn tượng tốt cho người khác. Lăng Thiên, tôi quên mất một chuyện, anh ăn sáng xong xuống lầu, đến tiệm tạp hoá ngoài chợ mua một cái bàn tròn gấp về đi. Bàn ăn kiểu dài của chúng ta nhiều người hoàn toàn không ngồi được, hơn nữa dù ngồi xuống cách xa như vậy người khác cũng không gắp đồ ăn được, rất bất tiện. Lần trước tôi phát hiện có cái bàn như thế, rất tiện, lúc dùng thì mở ra, lúc không cần dùng thì gấp lại.” Lý Vũ Hân vừa ăn vừa phân chia nhiệm vụ, rất có cảm giác của bà chủ nhà.
“Ừm, được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Mua thêm mấy cái ghế nhựa dùng một lần luôn, nếu không sẽ bị thiếu ghế, có lẽ không đắt tiền đâu.” Lý Vũ Hân nói tiếp.
“Được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
Diệp Lăng Thiên và Diệp Sương đều không cảm thấy thái độ “đảo khách thành chủ” này của Lý Vũ Hân có gì không đúng, rất rõ ràng, trong lòng hai người bọn họ, Lý Vũ Hân đã sớm không còn là khách nữa, mà là một trong những chủ nhân của gia đình này.
Sau khi Diệp Lăng Thiên dùng bữa sáng xong thì lại đi chợ một lần nữa, mua bàn với ghế về, về tới nhà hai cô gái đã quét tước nhà cửa lại một lượt. Trong nhà vốn đã rất sạch sẽ, Diệp Sương vốn không lười, rất chăm chỉ, lại thêm Lý Vũ Hân từ sau khi đến đây chỉ cần rảnh rỗi không nấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104480/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.