Nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân đột nhiên hơi đỏ mặt, hỏi: “Không phải đã nói sáng nay tôi đi mua đồ ăn sáng cùng anh ư? Sao không gọi tôi”.
“Thấy em ngủ say thế, không nỡ gọi em.” Diệp Lăng Thiên trả lời.
“Ngủ say gì chứ, không say chút nào, khó chịu chết đi được.” Mặt của Lý Vũ Hân càng đỏ hơn, vừa nói vừa đi vào toilet, sau đó lại thò đầu ra nói với Diệp Lăng Thiên: “Đợi tôi, tôi đi cùng anh”.
“Ừm, được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
Nhìn Lý Vũ Hân, anh đột nhiên cảm thấy trong lòng mình có một tình cảm dịu dàng chảy qua. Đứng trên ban công hút thuốc, cảm nhận không khí hơi vẩn đục của thành phố A vào lúc sáng sớm, nhưng, tâm trạng của anh hôm nay lại rất tốt.
Thời gian rửa mặt ăn dọn của phụ nữ luôn rất lâu, Lý Vũ Hân cũng giống thế, sau khi rửa mặt trở về phòng thay quần áo còn phải trang điểm, đương nhiên Lý Vũ Hân chỉ trang điểm nhạt, đây là thói quen của con gái công sở. Cơ bản không có cô gái công sở nào không trang điểm, cũng rất ít thấy cô gái công sở nào trang điểm đậm.
Diệp Lăng Thiên ngồi xem hơn nửa chương trình thời sự, Lý Vũ Hân mới chuẩn bị xong đi ra ngoài.
“Xong rồi, đi thôi.” Lý Vũ Hân nói xong, hai người mới vừa ra ngoài, Lý Vũ Hân đột nhiên quay lại nói: “Còn có thứ chưa lấy, suýt đã quên mất rồi.”
Không lâu sau đó, nhìn thấy Lý Vũ Hân cầm một cuốn sổ nhỏ và một cây bút đi ra, nói: “Được rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104479/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.