Từ đầu đến cuối chỉ có ba người bọn họ trong linh đường rộng thênh thang này. Hứa Hiểu Tinh ngồi bên cạnh đốt giấy tiền vàng bạc với Lý Vũ Hân. Diệp Lăng Thiên đứng bên ngoài hút thuốc. Đến tối, Diệp Lăng Thiên kêu Lý Vũ Hân ra ngoài ăn chút gì nhưng Lý Vũ Hân không muốn rời khỏi dù chỉ một giây, vẫn ngồi mãi ở đó. Diệp Lăng Thiên hết cách, chỉ đành bảo Hứa Hiểu Tinh ở cạnh cô, tự mình ra ngoài mua mấy phần cơm đem về, sau đó ngồi ăn trước linh đường, còn Lý Vũ Hân thì lại không động đến một miếng nào.
“Ngày mai cô có phải đi làm không?” Diệp Lăng Thiên hỏi Hứa Hiểu Tinh.
“Có đi làm. Ngày mai tôi có hai tiết dạy. Tôi đã xin phép nghỉ buổi chiều và ngày mốt rồi. Với bộ dáng bây giờ của cô ấy phải có người ở bên cạnh mới được.” Hứa Hiểu Tinh gật đầu nói.
“Buổi tối cô hãy ngủ cùng cô ấy đi.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một hồi rồi nói.
“Được, nhìn dáng vẻ này của cô ấy tôi cũng rất đau lòng. Mong rằng sự ra đi của chú Lý sẽ không khiến cô ấy bị ám ảnh gì đó.”
“Sẽ không đâu. Con người ta rốt cuộc cũng phải học cách trưởng thành, trở nên chín chắn. Có một số chuyện, ai rồi cũng sẽ phải gặp qua trong cuộc đời này. Không có việc gì là không thể vượt qua được. Ngày mai cô phải đi làm, chúng ta về sớm một chút để nghỉ ngơi thôi. Ngày mai sau khi tan học cô lập tức đến đây, tôi phải lo liệu chuyện làm mồ nữa.” Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104432/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.