“Ở đây là vùng núi, cô cứ nhìn địa hình ở nơi này thì biết thôi, giao thông không thuận lợi, đương nhiên là nền kinh tế không thể đi lên được, cuộc sống của người dân ở đây cũng không thể nào được nâng cao.” Diệp Lăng Thiên nói, sau đó mở ba lô của mình ra lấy ra một cái áo sơ mi của mình rồi đưa qua cho Lý Vũ Hân, anh nói: “Mặc vào đi, mặc dù là không dài, nhưng mà ở trên giường cũng có thể ấm áp được một chút. Không ngờ tới buổi tối ở đây lại lạnh như vậy, chắc cũng khoảng mười bảy mười tám độ.”
Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên đưa quần áo qua, gật đầu nhận lấy. Cô thật sự rất lạnh, cô mang theo không ít quần áo, nhưng mà toàn bộ đều là quần áo mùa hè, thật sự không có một cái nào có thể giữ ấm được.
“Cảm ơn anh, nhưng mà anh đưa tôi mặc rồi thì anh mặc cái gì?” Lý Vũ Hân hỏi.
“Nhiệt độ này vẫn còn chưa đông lạnh tôi được đâu.” Diệp Lăng Thiên ngồi ở trên ghế, đốt một điếu thuốc, sau đó nói: “Dựa vào hướng dẫn, ngôi làng mà chúng ta muốn tìm là ở ngay cái thị trấn này, nhưng mà hướng dẫn lại dừng ở đây rồi, một lát nữa tôi đi xuống dưới hỏi bà chủ xem cách đi đến ngôi làng đó như thế nào. Cô phải chuẩn bị tâm lý trước đó, đó có lẽ là tối ngày mai chúng ta còn phải trở về nơi này ở một đêm, bởi vì ở gần đây có lẽ cũng không tìm được một nơi để ở.”
“Tôi đã nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104299/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.