“Tôi cũng biết.” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên mới nói, sau đó lại nói: “Thực ra tôi không có suy nghĩ nhiều về phương diện này, bây giờ tôi chỉ muốn chăm chỉ kiếm tiền, mở tiệm cho tốt. Có thể cho Diệp Sương một cuộc sống tốt, có thể trả tiền nợ cô, có thể cho đám anh em trong tiệm thù lao thật tốt, để cuộc sống của mọi người có thể tốt hơn. Những chuyện khác, tôi không có nghĩ nhiều lắm.”
“Vậy anh tự suy nghĩ cho kỹ đi, tôi biết anh không phải là người hiểu phong tình cho lắm, cho nên mới hỏi như vậy, kết quả không nằm ngoài dự đoán của tôi, Hiểu Tinh quả nhiên là có chút đơn phương rồi.” Lý Vũ Hân thở dài nói, sau đó hỏi Diệp Lăng Thiên: “Anh uống nhiều rượu như vậy không sao chứ?”
“Không sao, chủ yếu là hôm nay vui. Trước đây mẹ tôi nói với tôi, nói ba tôi không có sở thích gì khác, chỉ thích uống rượu, nhưng điều kiện gia đình không tốt, có tiền cũng phải để dành nuôi hai đứa con bọn tôi, cho nên luôn không nỡ uống, nếu uống thì cũng chỉ uống loại rẻ nhất. Hôm nay dọn nhà mới, coi như là hoàn thành tâm nguyện của tôi, cũng hoàn thành một tâm nguyện của ba mẹ tôi, cho nên muốn uống vài ly với ba của tôi, tuy biết không có ích gì, nhưng cũng có thể an ủi bản thân mình một chút, con người không phải đều như vậy sao? Tự mình gạt mình, chỉ cầu đáy lòng an ổn, đúng không?” Diệp Lăng Thiên cười.
“Ba tôi vốn dĩ cũng định qua đây hôm nay, nhưng ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104293/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.