Diệp Lăng Thiên đặt ảnh xong, lại đi vào nhà bếp, lấy ra vài cái chén, mở một bình rượu đã mang sẵn, rót rượu vào chén, châm vài nén nhang, cắm lên một lát củ cải.
Sau đó quỳ xuống trước bàn, khấu đầu ba cái, chậm rãi nói với bức ảnh: “Ba mẹ, hôm nay con và Diệp Sương dọn nhà mới rồi, ba mẹ nhìn xem, đây chính là nhà mới của chúng ta. Lần trước con đã bán nhà cũ của chúng ta đi rồi, xin lỗi, con cũng là hết cách rồi, nơi đó thật sự không thích hợp để ở nữa. Nhà này tuy không lớn lắm, nhưng hoàn cảnh cũng không tệ, con sẽ cho Diệp Sương một hoàn cảnh tốt.”
“Mẹ, lúc đó mẹ luôn nói để sau này con lớn lên kiếm tiền, mua một căn nhà cùng ở với em gái, mẹ xem, con làm được rồi, con nghĩ ba mẹ hẳn cũng rất vui đúng không. Ba mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Diệp Sương, con sẽ nhìn nó tốt nghiệp, đi làm, kết hôn, sinh con, con sẽ làm hết trách nhiệm của một người làm anh, chăm sóc em ấy, không cần để ba mẹ lo lắng.”
Diệp Lăng Thiên nói xong, khóe mắt đỏ bừng, sau đó đứng dậy, nói với Diệp Sương: “Diệp Sương, qua đây, khấu đầu với ba mẹ một cái đi.”
Diệp Sương thực ra sau khi rót trà xong cũng luôn đứng ở bên cạnh, người còn chưa đi thì nước mắt đã rơi ra trước rồi, quỳ xuống đất, khóc lóc nói: “Ba mẹ, chúng ta có nhà rồi, chúng ta có nhà mới rồi. Anh đối với con rất tốt, thật sự rất tốt, rất tốt.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104292/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.