Diệp Lăng Thiên sững sờ nhìn Lý Vũ Hân, sau đó cười hỏi: “Sao cô lại đến?”
Lý Vũ Hân liếc nhìn Diệp Sương đứng ở bên cạnh, sau đó lạnh lùng nói với Diệp Lăng Thiên: “Anh qua đây với tôi, tôi có lời muốn nói với anh.” Sau khi nói xong thì đi vào trong một ngõ nhỏ.
Diệp Lăng Thiên thấy đúng lúc trong tay cũng không có việc gì, châm một điếu thuốc, nói với Diệp Sương: “Em trông giúp một chút, có khách đến mua thì tìm anh, anh đi một lát.” Nói rồi đi thẳng về phía Lý Vũ Hân.
“Chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên đi đến bên cạnh Lý Vũ Hân đang đứng trong ngõ nhỏ, hút thuốc hỏi Lý Vũ Hân,
“Diệp Lăng Thiên, đây chính là buôn bán mà anh muốn làm?” Nét mặt Lý Vũ Hân lạnh lùng, nhìn thẳng vào Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Ừ, đúng.” Diệp Lăng Thiên khẽ gật đầu, trả lời không chút do dự.
“Vậy anh nói cho tôi biết, một ngày như vậy anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Một trăm năm mươi nghìn, hay ba trăm nghìn?” Lý Vũ Hân mang theo chút mỉa mai hỏi tiếp.
Diệp Lăng Thiên nghe ra chút mỉa mai trong lời nói của Lý Vũ Hân, ánh mắt trở nên sắc bén hơn, thản nhiên hỏi: “Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”
“Tôi muốn nói cái gì? Diệp Lăng Thiên, anh biết anh đang làm gì không? Anh thế này chính là đắm chìm trong trụy lạc, anh thế này chính là bùn nhão không trát được tường*, anh là đang tự hủy hoại chính mình đấy anh biết không? Lý Vũ Hân tôi coi anh là bạn bè, cho anh cổ phần anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104228/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.