“Lại ăn ngay đây. Chỉ là tối hôm nay việc kinh doanh quá tốt nên vẫn chưa có thời gian rảnh thôi. Cô đi đánh tiếng đi, chờ lát nữa tôi có thời gian rảnh sẽ ăn.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười rồi nói.
Hứa Hiểu Tinh nhiều lần xác nhận, cuối cùng mới rời đi.
Việc kinh doanh tối đó thật sự không tệ, Diệp Lăng Thiên vẫn bận đến hơn một giờ khuya mới rảnh. Hứa Hiểu Tinh vốn định ở lại nhưng bị Diệp Lăng Thiên bảo đi. Hơn nữa bản thân cô vốn bận rộn suốt một ngày cũng rất mệt, lại đi trước.
Diệp Lăng Thiên thấy Diệp Sương đi theo mình thật sự cực khổ, cũng thấy hơn một giờ không còn ai tới cửa hàng nữa, nên cùng Diệp Sương thu dọn đồ, chuẩn bị về nhà. Diệp Lăng Thiên đi chiếc xe ba gác lớn. Diệp Sương tìm một chỗ ngồi ở phía sau chiếc xe ba gác, hai người lại vừa trò chuyện vừa chậm rãi đạp trở về. Khi gặp phải đoạn đường lên dốc, Diệp Sương lại nhảy xuống, ở phía sau đẩy xe ba gác giúp Diệp Lăng Thiên.
Sau khi về nhà, hai người đếm tiền. Tối hôm nay có “hiệu ứng tin tức”, cộng thêm Diệp Lăng Thiên đã chuẩn bị rất nhiều đồ nên tối đó tổng cộng nhận được hơn bốn triệu hai, hơn buổi tối hôm trước hơn một triệu rưỡi.
Diệp Sương vô cùng hưng phấn, hưng phấn tới mức tối đó không ngủ được. Mà Diệp Lăng Thiên lại không hưng phấn như Diệp Sương. Bởi vì trong đầu anh đang suy nghĩ hai vấn đề. Thứ nhất là thành phố bên này tổng cộng là bốn trường đại học, tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104226/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.