“Nhà của người khác dù tốt đến đâu cũng là nhà của người khác, dù nhà chúng ta có rách nát đến đâu thì cũng là nhà của mình, đúng không? Anh hai.” Diệp Sương nhìn Diệp Lăng Thiên nói.
“Đúng.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Đúng rồi, anh, trước đó sao em nhìn thấy chị Vũ Hân hình như không được vui lắm nhỉ? Có phải…” Diệp Sương có chút nghi hoặc mà hỏi.
“Công ty xảy ra chút vấn đề, làm ăn thua lỗ nên tâm trạng cô ấy không được tốt. Tối nay muốn ăn gì? Lát nữa anh làm cho em.” Diệp Lăng Thiên nói, bây giờ anh mới phát hiện, thật ra anh cũng có thiên phú nói dối.
“Cá, em muốn ăn cá kho.” Diệp Sương hưng phấn nói.
“Được, buổi trưa anh làm cho em. Đợi lát nữa em dọn dẹp nhà một chút, anh đi chợ mua rau.” Diệp Lăng Thiên nhìn bộ dạng vui vẻ của Diệp Sương thì cũng bị cảm nhiễm, mỉm cười mà nói với Diệp Sương.
Hứa Hiểu Tinh từ từ lên lầu, đi đến bên ngoài cửa phòng của Lý Vũ Hân gõ cửa.
“Làm gì? Muốn đi thì đi mau đi, đừng đến làm phiền tôi, tôi đã nói rồi, từ nay về sau tôi không quen biết người như anh.” Lý Vũ Hân phẫn nộ gào lên.
“Vũ Hân, là tớ, tớ vào đây.” Hứa Hiểu Tinh thở dài một hơi nói, sau đó đẩy cửa đi vào, cô ta biết Lý Vũ Hân không phải nói mình, mà là Diệp Lăng Thiên.
“Cậu vào đây làm gì? Sao cậu không cùng người đàn ông nhà cậu về nhà đi.” Lý Vũ Hân cũng bực bội nói với Hứa Hiểu Tinh.
“Êh, tớ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104206/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.