Diệp Lăng Thiên yên lặng ngồi ở ghế lái phụ chậm rãi hút thuốc, Hứa Hiểu Tinh ngồi ở đằng sau suy nghĩ về tâm sự, sắc mặt nặng nề. Còn Lý Vũ Hân thì lái xe tăng ga chen lấn trên đường, trước giờ cô lái xe không tính là nhanh lắm, nhưng hôm nay giống như là bị đè nén vậy, cũng may không có cảnh sát giao thông, nếu không hôm nay cô thảm rồi.
Lý Vũ Hân lái xe vào cửa nhà của mình, đạp phanh dừng xe lại, sau đó trực tiếp xuống xe vào nhà.
“Chị Vũ Hân, chị về rồi, hôm nay sao về sớm vậy?” Diệp Sương nhìn thấy Lý Vũ Hân về, thì mỉm cười nói với Lý Vũ Hân.
“Hôm nay…hôm nay nghỉ, anh của em đến đón em rồi, em theo anh em về đi.” Lý Vũ Hân một bụng đầy hoả khí nhưng vẫn không có phát hoả với Diệp Sương, đứng ở đó miễn cưỡng nói với Diệp Sương vài câu, sau đó trực tiếp lên lầu.
Diệp Sương có chút khó hiểu mà nhìn Lý Vũ Hân, sau đó nghĩ đến Lý Vũ Hân nói Diệp Lăng Thiên về rồi, lập tức chạy ra ngoài.
“Anh, cuối cùng anh cũng về rồi, anh đi nước nào vậy? Sao đi lâu như vậy.” Diệp Sương trực tiếp lao vào lòng của Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên ôm lấy Diệp Sương, xoa xoa đầu tóc của Diệp Sương, thấp giọng trách cứ: “Em lớn đến nhường nào rồi hả.”
“Anh, anh đã đi đâu vậy? Có mang đồ gì về cho em không?” Diệp Sương tò mò hỏi.
Diệp Lăng Thiên sững sờ, sau đó bình thản nói: “Lần này đi Châu Phi, bên đó không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104205/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.