“Cậu trai rất không tệ.” Đợi sau khi Diệp Lăng Thiên đi ra, ba Hứa Hiểu Tinh đánh giá anh.
“Đó là đương nhiên, ánh mắt của con gái ba có thể tệ sao.” Hứa Hiểu Tinh nghe thấy ba mình khen Diệp Lăng Thiên thì vô cùng vui vẻ.
“Đi thôi, chúng ta cũng đi đi.” Mẹ Hứa Hiểu Tinh nói, sau đó ba người bèn xuống lầu.
Diệp Lăng Thiên đi thanh toán, tổng cộng gần mười lăm triệu, số tiền này đối với anh mà nói, quả thực không phải một con số nhỏ. Nhưng mà lúc quẹt thẻ, anh vẫn không hề chớp mắt một cái, lưu loát quẹt thẻ.
“Bao nhiêu tiền?” Hứa Hiểu Tinh đi tới hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Chú, thím, chúng ta quay về đi.” Diệp Lăng Thiên không trả lời câu hỏi của Hứa Hiểu Tinh, trực tiếp nói với ba mẹ cô.
Sau đó, mấy người ra khỏi nhà hàng, lên xe.
“Ba, mẹ, nếu không con dẫn hai người đi dạo thành phố A một chút đi, thành phố A có rất nhiều nơi chơi vui, con giới thiệu cho hai người một chút, con…” Sau khi Hứa Hiểu Tinh lên xe thì vội nói.
“Thành phố A có gì, mẹ và ba con còn rành hơn con, đừng quên, con sinh ra ở đây, mẹ và ba con đều là người Đông Hải sinh ra và lớn lên ở đây.” Mẹ Hứa Hiểu Tinh lại liếc cô.
“Thím và chú đều là người bản địa Đông Hải à? Con xin lỗi, con còn cho rằng hai người là người nơi khác, đặc biệt tìm món ăn chuẩn Đông Hải cho hai người, con…” Diệp Lăng Thiên sững sốt, sau đó ngại ngùng nói.
“Không sao, thím và chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104175/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.