Nhưng Diệp Lăng Thiên đã nói hết rồi, Hứa Hiểu Tinh không có cách nào, chỉ có thể biểu hiện mặc niệm với kết cục tiếp theo của mình, cô thật sự hận chết tên đầu gỗ Diệp Lăng Thiên này, dùng giọng chỉ có Diệp Lăng Thiên có thể nghe thấy mắng: “Đã nói anh nói ít lại, bình thường không thấy anh nói nhiều như vậy, hôm nay sao nói nhiều thế.”
Diệp Lăng Thiên hiểu ý của Hứa Hiểu Tinh, cười cười, không nói gì.
Mẹ Hứa Hiểu Tinh lại ở phía sau hỏi: “Con đang ở đó thì thào gì đó? Mẹ cảm thấy lời này của Tiểu Diệp nói rất đúng, con là con gái mẹ, mẹ đến là để thăm con, không phải đến hưởng thụ, nếu chúng ta muốn ở khách sạn thì thành phố Y không có khách sạn à, làm gì phải chạy tới đây? Còn nữa, ở khách sạn có gì thoải mái, ai biết ga giường có sạch sẽ không?”
“Được được được, ở chỗ con được rồi, các người đều đúng, chỉ có con sai thôi.” Hứa Hiểu Tinh không vui nói, nói xong còn không quên liếc Diệp Lăng Thiên.
“Con nói năng kiểu gì vậy, nghe giọng điệu của con là không muốn chúng ta ở nhà con phải không? Có phải trong nhà có gì không muốn chúng ta nhìn thấy không?” Rốt cuộc cũng là con gái của mình, mẹ Hứa Hiểu Tinh nhìn cô rất chuẩn, lập tức đoán ra nguyên nhân, nghi ngờ hỏi.
“Nào…nào có, con nào có gì che giấu mọi người chứ, được rồi được rồi, con cũng đã nói để hai người ở nhà rồi, sao mẹ còn nghĩ này nghĩ kia chứ, ăn cơm đi, Diệp Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104174/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.