Khi quay lại phòng bệnh, Lý Vũ Hân và Hứa Hiểu Tinh phát hiện Diệp Lăng Thiên vẫn một mình ngồi cạnh giường bệnh quay lưng về phía cửa hút thuốc. Hai người nhìn nhau một chút, cả hai có thể tưởng tượng ra tâm tình Diệp Lăng Thiên vào thời khắc này, nhưng lại không biết nên đi an ủi anh như thế nào.
Hứa Hiểu Tinh và Lý Vũ Hân đi đến bên cạnh Diệp Lăng Thiên, khi đang định mở miệng nói thì lại phát hiện trên mặt Diệp Lăng Thiên giàn dụa nước mắt. Nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của Diệp Lăng Thiên, hai người đều sợ ngây người, đặc biệt là Lý Vũ Hân. Trong mắt cô, Diệp Lăng Thiên vẫn luôn là một người đàn ông cứng rắn đầu đội trời chân đạp đất, dù bản thân anh bị chặt tay xuống thì lông mày anh cũng không hề nhíu một cái. Anh sẽ tự mình trực tiếp lau cồn i-ốt rắc penicilin lên vết thương, sau đó trực tiếp dùng băng gạc quấn lại, cả quá trình sẽ không thèm nhíu mày. Người đàn ông cứng rắn như vậy mà lúc này lại khóc như đứa trẻ, cả khuôn mặt giàn dụa nước mắt.
Hai cô gái vốn định an ủi Diệp Lăng Thiên, giờ đây bỗng ngơ ngác, căn bản không biết nên nói gì với anh.
Phát hiện hai người tới gần, Diệp Lăng Thiên cầm khăn tay cạnh giường lên lau mặt, sau đó đứng lên, khẽ mỉm cười nói với hai người: “Không sao, lời trẻ con của em ấy, mọi người đừng coi là thật.”
“Anh…anh không sao chứ?” Lý Vũ Hân không kìm được hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Tôi không sao, rất tốt.” Dứt lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104103/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.