Nam Cung Hàn liếc nhìn Trân Minh Toàn, anh ấy gật đầu hiểu ý của anh: “Tôi đi ngay.”
Diệp Ánh Du cảm thấy khá hơn một chút, đôi mắt lạnh lùng nhìn kẻ máu lạnh Nam Cung Hàn: “Anh hãy thả tôi xuống đi rồi tôi sẽ đi theo anh”
“Đừng nói nhảm nữa.” Nam Cung Hàn liếc cô một cái, bước đi không dừng lại, ôm cô ra khỏi trại trẻ mồ côi, nhét người vào ghế phụ xe.
Anh từ bên kia ngồi xuống, ném một cái túi màu đen vào tay Diệp Ánh Du, nổ máy mà không đợi Trần Minh Toàn đến.
Diệp Ánh Du cầm chiếc túi đen nghỉ ngờ nhìn anh. Nam Cung Hàn không có ý giải thích.
Cô chỉ có thể tự mình mở nó ra, nhìn thấy máy ảnh bên trong, cô tròn xoe mắt nhìn qua bên chỗ anh, không dám †in vào mặt mình mà nhìn Nam Cung Hàn, rồi lẩm bẩm: “Cái này cho tôi?”
Vẻ mặt nghiêm trọng của Nam Cung Hàn càng thêm tối sầm lại: ‘Cô nghĩ thế nào?”
Diệp Ánh Du thân thể run lên, cô vô thức ôm chặt máy ảnh trong tay: “Có điều kiện gì không?” Cô gần như tuyệt | vọng hỏi.
Chiếc máy ảnh này thực sự quan | trọng đối với cô, miễn là yêu cầu của Nam Cung Hàn không vượt qua điểm mấu chốt của cô, cô nghĩ, có lẽ cô sẽ đồng ý.
Khuôn mặt Nam Cung Hàn xấu xa, lạnh như đá trên vách núi, anh lạnh lùng nói: “Máy ảnh này là của cô, không cân điều kiện.” Trong lòng Diệp Ánh Du, nếu anh cho cô thứ gì, anh nhất định sẽ đưa ra điều kiện để làm khó cô?
Môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mua-duoc-co-vo-nho/429663/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.