Nam Cung Hàn đột ngột đứng dậy, nắm lấy áo khoác và sải bước về phía trước. Khi đến gần cửa, anh đột nhiên nói: ‘Cầm theo máy ảnh trong ngăn kéo của tôi.”
Trần Minh Toàn sửng sốt một hồi, vội vàng nói: “Dạ vâng.”
Khi họ chạy đến trại trẻ mồ côi, họ nhìn thấy Diệp Ánh Du đang mỉm cười.
Cô dẫn theo một nhóm trẻ con, đang ngồi chơi trò đại bàng bắt gà con, trên chiếc bàn đơn sơ bên cạnh có một gói kẹo đủ màu sắc.
Trần Minh Toàn kinh ngạc nhìn cô, chuyện của máy ảnh còn chưa giải quyết được, bị người đã đánh độc như thế, sau này có thể không tham gia lớp học, trong trường hợp này còn có thể cười sao?
Diệp Ánh Du không chỉ có thể cười mà còn cười rất tươi, như thể hoàn toàn không lo lăng gì, giống như một đóa hoa trà có thể tỏa ra mùi hương ở khắp các ngọn núi khi mở ra, giống như lửa như trà, có sức mạnh cảm hóa một cách mãnh liệt.
Nam Cung Hàn nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, sau một lúc thất thân, ngọn lửa giận trong lòng anh không kiềm chế được dâng trào.
Anh sải bước về phía trước, và bóng đen từ cơ thể anh bao trùm lấy Diệp Ánh Du, thu hút sự chú ý của cô.
“Sao anh lại ở đây?” Diệp Ánh Du bàng hoàng, nồi buồn cố tình quên tạm thời lại hiện lên trong đầu cô, nụ cười trên môi biến mất nhanh như chớp mắt.
“Tại sao tôi không thể ở đây?” Nam Cung Hàn nhìn chăm chằm vào đôi môi đang mím chặt của cô, cũng như sự hoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mua-duoc-co-vo-nho/429662/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.