Hàn Thiên Triết nhìn cô ta chằm chằm băng ánh mắt nghi ngờ: “Hôm đó khi dì Mai của cô ấy đang làm ầm ï ở trường, thì có người nhìn thấy cô đi ngang qua.”
Cảnh Minh nghe anh ta nói vậy thì cảm thấy nhẹ nhõm: “Em có đi ngang qua chỗ đó, bởi vì lúc đó em cũng đang đi đến văn phòng trên lầu ba, nên đi ngang qua thôi. Chỉ vì chuyện này mà anh định mang cái tội danh này đặt vào người em sao?” Đôi mắt cô ta tràn đây nỗi buồn, lùi lại một bước rồi đặt câu hỏi.
Hàn Thiên Triết ấn ấn mũi: “Tôi tạm thời tin cô, sau này đừng làm chuyện gì tổn thương đến Diệp Ánh Du đấy, nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
Cảnh Minh vì lời đe dọa cuối cùng của anh ta, vịn vào tường rồi từ từ khụy xuống đất. Hàn Thiên Triết cúi đầu xuống nhìn cô ta một cái, rồi mở cửa rời đi.
“Diệp Ánh Du, Diệp Ánh Du, tôi hận cậu, tôi phải làm sao đây ….’ Một tia sáng đầy màu sắc oán hận nồng đậm lóe lên trong mắt Cảnh Minh, vài phần dường như là bản chất.
Diệp Ánh Du đã mang hết phần việc dọn dẹp buổi trưa làm xong xuôi hết, nhân lúc còn dư dả thời gian, quay về phòng sạc điện thoại rồi bật máy lên, sau khi thấy không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào, thì đi làm bánh trứng.
Lúc này, Cảnh Minh gọi điện thoại tới. Cô hơi ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Cảnh Minh dùng giọng điệu dịu dàng thường ngày đáp: ‘Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, chỉ muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mua-duoc-co-vo-nho/429611/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.