Chính vì điều này, nên ấn tượng của Diệp Ánh Du về Nam Cung Hàn đã thay đổi rất nhiều. Bây giờ, cô chỉ đợi người đàn ông đó hết hứng thú với mình, hoặc là tự nhiên bộc phát lòng tốt, thì có thể thu dọn hành lý và rời đi rồi! Và việc thành công ngủ lại phòng khách suốt hai đêm, khiến Diệp Ánh Du càng ôm niềm tin rằng rất nhanh thôi mình có thể rời đi được. Vết chân chim khi cười nơi khóe mắt thím Vân càng sâu: “Buổi trưa hôm nay cậu chủ sẽ về, làm phiền cô buổi trưa làm một cái bánh trứng nhé.” “Không thành vấn đề.” Sau khi Diệp Ánh Du đồng ý, lại có chút ngượng ngùng hỏi: “Tôi biết rất nhiều loại bánh ngọt khác, có muốn ăn những món khác không?” Chỉ ăn bánh trứng thôi, sẽ rất ngán đó. Ít nhất, sau khi ăn hơn ba lần trong nửa tháng, thì cô không muốn ăn nữa đâu. Đổi một vị khác thử một chút không tốt sao?! “Cậu chủ chỉ thích ăn một loại bánh ngọt là bánh trứng mà thôi.” Giọng điệu của thím Vân rất kiên quyết. Diệp Ánh Du bất lực, vậy thì để nuôi cái bụng của mình cô chỉ có thể làm những loại bánh ngọt khác sau khi rời khỏi đây. Tuy nhiên, đây đã không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy câu nói này, lần trước cô không có tâm trạng hỏi, nhưng lần này lại tò mò nói: “Có câu chuyện gì đặc biệt sau đó không?” Thím Vân hơi ngạc nhiên vì sự thông minh của cô, bản thân bà còn chưa nói gì mà, cô đoán trúng hơn một nửa rồi. “Bởi vì người mẹ đã mất sớm của cậu chủ là người Hồng Kông, bà ấy thích nhất là loại đồ ăn này, cũng chỉ làm bánh trứng cho cậu ấy, cậu chủ thường ăn để tưởng nhớ người mẹ của mình.” Thím Vân ngắn gọn giải thích, rồi liền dùng tay nếm thử xem. “Ra là vậy.” Diệp Ánh Du nhẹ nhàng thở dài một hơi, cam đoan rằng: “Tôi sẽ làm bánh trứng thật tốt.” Thảo nào trước đây cô khi làm hư bánh trứng, Nam Cung Hàn đã tức giận đến như vậy. Trong trường học, ở phòng học không có nhiều người, Cảnh Minh đến như đã lời hẹn, vui vẻ gọi: “Thiên Triết, Thiên Triết à?” Hàn Thiên Triết bước ra từ một phòng học trống, vây tay với cô ta, rồi lại đi vào. Cảnh Minh rảo bước nhanh chóng đi theo vào, vui mừng nhìn anh, ngượng ngùng nói: “Anh có thấy bức thư tỏ tình đó của em không?” “Thư tỏ tình gì?” Hàn Thiên Triết nhíu mày, sau đó hờ hững xua tay: “Người tôi thích là bạn tốt của cô, Diệp Ánh Du” Cảnh Minh nắm chặt ngón tay đang để bên hông, nụ cười trên mặt vẫn rạng rỡ: “Không sao cả, anh thích cô ấy, cũng không hề ảnh hưởng đến việc em thích anh, chỉ cân cho em một cơ hội để theo đuổi là đủ rồi.” Cô ta không đẹp bằng Diệp Ánh Du về ngoại hình, nhưng thân là một cô gái tài năng trong khoa vũ đạo, trong trường có không ít người theo đuổi cô 1a. Trong lòng Hàn Thiên Triết thoáng qua một tia vui mừng và tự hào, nhưng khi khuôn mặt Diệp Ánh Du hiện lên trong đầu, anh ta thẳng thừng từ chối: “Vấn đề này miễn thương lượng.” Cả nhà tải appt ruyện hola đọc tiếp nhiều nhiều nhé! Sự buồn bã tràn ngập trong mắt Cảnh Minh: “Thật sự không được sao? Em đã thích anh được ba năm rồi, từ hồi cấp ba đã bắt đầu thích anh rồi. Em sẽ không làm phiền anh đâu, em… Cô ta đã định liệt kê ra những ưu điểm của bản thân, những điểm đáng để Hàn Thiên Triết thích, nhưng đã bị cắt đứt giữa chừng. Hàn Thiên Triết đột nhiên nói: “Những tin đồn về việc Diệp Ánh Du bị người khác bao nuôi được truyên ở trong trường, là cô nói ra đúng không?” “Không phải là dì Mai nói sao?” Cảnh Minh kinh ngạc nhìn anh, sau đó trong ánh mắt càng thêm đau lòng: “Anh cho rằng là em làm sao?! Làm sao em có thể làm ra những chuyện đó được? Cho dù em có thích anh đi chăng nữa, nhưng em và Diệp Ánh Du cũng là bạn bè mài”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]