Chính vì điều này, nên ấn tượng của Diệp Ánh Du về Nam Cung Hàn đã thay đổi rất nhiều. Bây giờ, cô chỉ đợi người đàn ông đó hết hứng thú với mình, hoặc là tự nhiên bộc phát lòng tốt, thì có thể thu dọn hành lý và rời đi rồi! Và việc thành công ngủ lại phòng khách suốt hai đêm, khiến Diệp Ánh Du càng ôm niềm tin rằng rất nhanh thôi mình có thể rời đi được. 
Vết chân chim khi cười nơi khóe mắt thím Vân càng sâu: “Buổi trưa hôm nay cậu chủ sẽ về, làm phiền cô buổi trưa làm một cái bánh trứng nhé.” 
“Không thành vấn đề.” Sau khi Diệp Ánh Du đồng ý, lại có chút ngượng ngùng hỏi: “Tôi biết rất nhiều loại bánh ngọt khác, có muốn ăn những món khác không?” 
Chỉ ăn bánh trứng thôi, sẽ rất ngán đó. Ít nhất, sau khi ăn hơn ba lần trong nửa tháng, thì cô không muốn ăn nữa đâu. Đổi một vị khác thử một chút không tốt sao?! 
“Cậu chủ chỉ thích ăn một loại bánh ngọt là bánh trứng mà thôi.” Giọng điệu của thím Vân rất kiên quyết. 
Diệp Ánh Du bất lực, vậy thì để nuôi cái bụng của mình cô chỉ có thể làm những loại bánh ngọt khác sau khi rời khỏi đây. Tuy nhiên, đây đã không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy câu nói này, lần trước cô không có tâm trạng hỏi, nhưng lần này lại tò mò nói: “Có câu chuyện gì đặc biệt sau đó không?” 
Thím Vân hơi ngạc nhiên vì sự thông minh của cô, bản thân bà còn chưa nói gì mà, cô đoán trúng hơn một nửa rồi. 
“Bởi vì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mua-duoc-co-vo-nho/429610/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.