Nhậm Xuyên đã nói ngủ với hắn thì đi theo thật, anh đứng chân trần ở cửa phòng Giang Hoàn, tay ôm gối, đuôi mắt có chút đỏ, từ dưới lên mà nhìn Giang Hoàn, tất cả lời nói đều được viết trong đáy mắt.
Trong miệng Giang Hoàn ngậm một điếu thuốc, thân hình cao lớn chặn cửa lại, hắn trầm mặc, phát hiện ra ranh giới cuối cùng của mình đã bị Nhậm Xuyên một phát phá hủy.
Nhậm Xuyên thử vươn một tay ra thăm dò, nắm lấy góc áo Giang Hoàn, móng tay cọ vào cúc áo, phát ra tiếng sột soạt.
Giang Hoàn im lặng không lên tiếng, quay người đi vào phòng bệnh, Nhậm Xuyên nắm lấy góc áo của hắn, cứ như vậy bị dẫn vào, cửa phòng đóng sập lại một cái, trong phòng trở thành thiên đường nho nhỏ của hai người.
Nhậm Xuyên đặt gối của mình bên phải gối của Giang Hoàn, vỗ nhẹ hai lần để bông ở bên trong mềm mại hơn.
Giang Hoàn đứng ở bên cửa sổ hút xong một điếu thuốc, sau đó quay đầu nhìn Nhậm Xuyên đang ngồi trên giường bệnh của hắn, bỗng nhiên cảm thấy có chút kinh ngạc, hắn rõ ràng bị Nhậm Xuyên xâm nhập lãnh địa, nhưng lại không có chút nào muốn xua đuổi anh.
"Đừng hút." - Nhậm Xuyên ân cần nhắc nhở, "Ung thư gan giai đoạn cuối sao còn hút nhiều như vậy."
Giang Hoàn theo bản năng bóp tắt thuốc, đằng hắng một tiếng: "Ừ, không hút nữa."
"Ngủ đi." - Nhậm Xuyên vỗ giường, "Tới đây, anh Xuyên hát ru cho em nghe."
Giang Hoàn cười ra tiếng, duỗi ngón tay búng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-moi-ngay-deu-hap-hoi-vi-benh/2420200/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.