Bước ra khỏi trung tâm kiểm soát bệnh tật, nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, từ đáy lòng Nhậm Xuyên cảm thấy thật tốt khi còn sống, hai mươi mấy năm qua, anh chưa từng trải qua hoàn cảnh sinh tử sâu sắc đến như vậy, chết đi, rồi sống lại, kích động đến mức có thể khiến một người chảy nước mắt. 
"Thôi mà." - Giang Hoàn buồn cười nhìn qua, sau đó đưa tay sờ sờ đầu anh "Nước mắt còn chưa kịp khô này." 
"Đệt." - Nhậm Xuyên vẫn còn đang nắm góc áo của hắn, "Hay là đi ăn mừng đi, nhà hàng tây Finney, tôi có thể đặt một chỗ tốt..." 
Anh chưa kịp nói xong đã bị Giang Hoàn ngắt lời: "Nhà hàng tây Finney? Chỗ đó đắt quá." 
"Đắt cỡ nào cũng được!" - Nhậm Xuyên nghĩ thầm, mẹ nó cái gì mà shipper giao đồ ăn, "Ông đây có tiền!" 
Giang Hoàn kinh hãi nhìn hắn, "Cậu..." 
"... Bán thận à?" 
Nhậm Xuyên nhìn anh không nói nên lời: "Nhìn tôi giống như có thể sao?" 
Trong mắt Giang Hoàn càng thêm kinh hãi, "Cậu..." 
"...Bán thân?" 
Nhậm Xuyên: "... Vâng, được năm triệu." 
Vẻ mặt Giang Hoàn giống như là trời sập, ước gì bây giờ có thể đến ngân hàng rút tiền, lấy tiền mặt thức tỉnh Nhậm Xuyên u mê này, bán thân chỉ được có năm triệu? 
Mặt hắn đỏ bừng, chỉ vào Nhậm Xuyên hồi lâu cũng không nói được lời nào, "Cậu..." 
"Lừa anh đó." - Nhậm Xuyên thực sự chịu thua, lại khoác lên người thiết lập nhân vật shipper giao đồ ăn, "Ai có thể để ý một shipper 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-moi-ngay-deu-hap-hoi-vi-benh/2420198/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.