Nhậm Xuyên nói trước: "Juliet là con trai tôi!"
Giang Hoàn tiếp lời: "Romeo là con gái anh!"
Nhậm Xuyên ngạc nhiên: "Vẹt cái sao lại tên Romeo!"
Giang Hoàn hỏi ngược lại anh: "Vẹt đực sao lại tên Juliet!"
Nhậm Xuyên tức giận đến mức mặc kệ Giang Hoàn, qua xem con trai thế nào rồi dỗ nó ăn cơm.
Giang Hoàn mò đến sau lưng Nhậm Xuyên, thận trọng từng tí một như đi ăn trộm, nhích gần từng chút, ghé sát tai Nhậm Xuyên, nói ít hiểu nhiều: "Vậy... Romeo và Juliet... một đôi trời sinh..."
Nhậm Xuyên bốc hỏa: "Anh đừng cho là tôi không biết vở Romeo và Juliet là bi kịch! Đậu má anh rủa ai đó!"
Anh nhìn về phía Juliet: "Con trai tôi không thể chết được, nhất định phải sống lâu trăm tuổi."
Một bụng những lời tâm tình của Giang Hoàn đều nín trở về, trong mắt Nhậm Xuyên hắn còn không sánh bằng một con vẹt.
Uất ức.
Juliet và Romeo, một đứa nhút nhát, một đứa lạnh lùng, hoàn toàn không giống tình yêu sét đánh như trong kịch.
Nhậm Xuyên vươn tay về phía lồng chim: "Vậy tôi đem chúng nó về bồi dưỡng tình cảm."
"Chờ đã!" - Giang Hoàn đè tay anh lại, "Sao cậu lại mang về!"
"Juliet là chim của tôi!" - Nhậm Xuyên gào lên, "Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó!"
Giang Hoàn không phục: "Anh nói gả hồi nào!"
Nhậm Xuyên càng tức giận: "Anh dám coi thường Juliet của tôi!"
Giang Hoàn ung dung nhìn anh, giả vờ làm bộ làm tịch, hất cằm, thái độ kiêu ngạo:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-moi-ngay-deu-hap-hoi-vi-benh/2420133/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.