Chương trước
Chương sau
Cô lặng lẽ liếc nhìn những món ăn trên bàn, quả nhiên, hầu hết chúng đều là những món cô thích ăn.
Sách trong thư phòng, quần áo trong phòng, còn có những món ăn mà cô thích tràn ngập trên bàn,có một số thứ dường như đã trở thành thói quen.
Có điều người đàn ông đó không hề bộc lộ nên cô cũng giả vờ như không biết, không nói gì.
Lúc ăn cơm, tuân thủ quy tắc ăn cơm không nói chuyện, hai người đều không nói gì.
Cho đến khi ăn cơm xong, cô tới vườn hoa phía trước đi bộ tiêu cơm, nhân tiện lướt điện thoại xem tin tức giải trí mới ngày hôm nay.
Chợt từ phía sau truyền tới một mùi hương gỗ thông mát lạnh.
Cô hơi giật mình, quay đầu nhìn lại, thấy Lục Cảnh Thâm đang đứng phía sau cô.
"Đi đường đừng nhìn điện thoại.”
Anh vừa nói vừa đưa tay giật lấy điện thoại di động của cô.
Cảnh Ninh không chú ý, đột nhiên giẫm phải một hòn đá dưới chân, ngay lập tức vấp phải, hướng về phía bên cạnh ngã xuống.
"A---"
Một tiếng kêu nhỏ vang lên.
Cơn đau như dự liệu không hề tới, người đàn ông thuận tay giữ eo của cô, nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng mình.

"Không nghe người lớn nói, thì sẽ chịu thiệt!"
Anh nghiêm khắc dạy dỗ cô.
Cảnh Ninh bị anh nói tới mức trên mặt không nén được giận, một trận đỏ mặt tía tai, bản thân lại đuối lý không thể phản bác lại được.
Chỉ có thể lườm anh một cái và nói với giọng khó chịu: "Đại thúc, biết bản thân là người già thì đừng chiếm tiện nghi của con gái nhà người ta, mau buông ra!”
Nói xong, dùng sức giãy giụa.
Cánh tay đặt trên eo không hề thả lỏng, ngược lại càng ngày càng chặt hơn.
Lục Cảnh Thâm cười cười, trầm giọng nói: "Mới nói em một câu, lại giận dỗi rồi sao? Anh ôm bà xã của mình, nào có tính là chiếm tiện nghi chứ?"
Cảnh Ninh nhìn trừng mắt.
Người đàn ông cuối cùng cũng chịu thua, buông tay đầu hàng.
"Được được được, anh sai rồi. Anh không nên nhân cơ hội chiếm tiện nghi của em. Nếu như em đã để tâm như vậy, không thì anh cho em chiếm lại?”
Nói xong, anh thật sự nghiêng người qua, biểu thị cô có thể ôm eo của mình.
Cảnh Ninh tức giận không nói lên lời.
Người đàn ông này, thật không biết xấu hổ!

Cô tức giận quay người rời đi, Lục Cảnh Thâm nhận ra cô thật sự rất tức giận rồi, vội vàng kéo cô lại.
Nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, anh đang đùa với em thôi! Thật sự giận rồi à?”
Cảnh Ninh phớt lờ anh.
Lục Cảnh Thâm nghiêm túc nói: "Đúng lúc muốn nói với em một chuyện, có muốn nghe hay không?”
Cảnh Ninh khẽ liếc nhìn anh.
Nhận thấy anh không có vẻ gì đang nói đùa, cuối cùng vẫn dừng lại có chừng mực "Có chuyện gì vậy?"
"Không phải em nói muốn gặp Tạ Kiêu hay sao? Cậu đã đến Trung Quốc rồi. Anh sắp xếp cho hai người gặp mặt trưa mai!”
Cảnh Ninh suy nghĩ một chút, buổi trưa ngày mai cũng không có việc gì, có thể.
Cô nhìn Lục Cảnh Thâm, nhíu mày, nghiêm túc nói: "Lục Cảnh Thâm, tôi nói với anh trước, mặc dù tôi rất cảm kích những gì anh đã làm cho tôi, nhưng tôi là người sống có nguyên tắc."
“Nếu Tạ Kiêu thực sự bị người ta vu oan, tôi có thể giúp cậu ta tẩy rửa, lấy lại danh tiếng, và thậm chí giúp cậu ta lên cao hơn, nhưng nếu cáo buộc của bên kia là đúng.
Vậy thì thật xin lỗi, cho dù cậu ta là em họ của anh, tôi cũng sẽ không giúp cậu ta! "
Lục Cảnh Thâm nhìn sâu vào mắt cô, khẽ cười "Nguyên tắc như vậy? Bảo vệ kẻ yếu?"
Cảnh Ninh ngây người nhìn anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.